Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Tần Miễn liếm liếm môi cố gắng không để lại vết mỡ, nhìn nhìn quần áo trên người, lựa chọn dùng lá sen lau miệng, ước chừng miệng hết mỡ mới vứt lá sen đi.Lôi Thiết chú ý tới động tác của hắn, môi dưới mấp máy, ánh mắt phút chốc dao động.Trời chiều ngã về tây, ánh nắng dịu nhạt xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống, nhuộm những áng mây thành màu hoặc sáng hoặc tối, phảng phất như bị thuốc màu rực rỡ tô lên. Nước trong hồ cũng bị chiếu thành màu da cam, theo gió di động, dập dờn khoan thai. Một đám chim bay ngang qua không trung, để lại tiếng kêu lanh lảnh. Ngoài đồng người người tất bật ra về, cố về nhà trước lúc trời tối, bận rộn xong việc nhà là có thể nghỉ ngơi. Chỉ có trẻ nhỏ *** nghịch không biết ưu sầu, đuổi đuổi đánh đánh trên đồng ruộng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười vui vẻ, lỡ không cẩn thận vấp té cũng không để ý, hi hi ha ha bò lên, tiếp tục đùa giỡn. Mấy con chó ta như thấy thú vị chạy theo băng băng, phe phẩy cái đuôi.Lôi Thiết không thích nói chuyện, Tần Miễn cũng không tìm y nói chuyện, đánh giá cây cung kia của y. Thân cung màu xám, không biết làm bằng gỗ gì, nhìn có vẻ rất rắn chắc, tỏa sáng bóng loáng tất nhiên là do thường được lau chùi bảo dưỡng, được chủ nhân yêu quý. Túi tên cũng may bằng vải màu xám, bên trong có mười cây tên, rất sạch.“Ai ui, cùng tân nương về nhà, thật ân ái nha.” Từ con đường mòn đồng ruộng, một phụ nhân quần vải bố cài trâm gai đi tới, vai khiêng cái cuốc, cười tủm tỉm nhìn Tần Miễn và Lôi Thiết, khóe mắt dừng tại dã lộc trong gánh giỏ một chút. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn thấy rõ ràng, người này trông hoà nhã nhưng ánh mắt không hề che dấu khinh bỉ.Phụ nhân tiếp tục nói “Con mồi lớn như vầy, một nhà các ngươi không cần lo mười ngày nửa tháng không có thịt ăn rồi. Tiểu Tần đệ đệ, ngươi vừa đến Lôi gia còn chưa biết nhỉ? Trù nghệ mẹ chồng ngươi đứng nhất nhì thôn ta đấy! Đêm nay ngươi có lộc ăn rồi.”Phía sau phụ nhân không xa có vị phụ nhân khác mang một rổ rau xanh, che miệng cười không rõ hàm súc “Nhà Lưu Đại, cần gì trêu chọc người chứ? Người nào trong thôn chẳng biết Lôi tẩu tử tề gia cần kiệm?”Lôi Thiết như bịt tai không nghe, không nhanh không chậm cất bước. Tần Miễn âm thầm thở dài, đi nhanh vài bước.Hai người vào cửa chính, Đỗ thị đúng lúc đi ra, bước chân dừng lại, liếc về phía rổ, thấy con mồi, trên mặt lộ vẻ hài lòng, lại nhìn củi trong cái rổ khác, sắc mặt liền tối đi.“Nhà lão Đại, cả buổi chiều mà ngươi chỉ chặt chút củi như vậy à?”Tần Miễn núp phía sau Lôi Thiết “Nương, con còn nhỏ không có sức, mong người thứ lỗi.”“Ta tha thứ ngươi, ai tha thứ ta? Buổi tối không được ăn cơm! Cả đám chẳng có ai để ta vào mắt.” Ánh mắt Đỗ thị dừng ở dã lộc, giọng điệu nói với Lôi Thiết cũng dịu đi “Lão Đại, ngươi xử lý thứ này đi.”“Đại ca về rồi.” Một nam tử áo vải thô bước từ trong nhà ra, mặt mày vui mừng nhìn dã lộc, đôi tam giác mắt loé sáng, khóe mắt còn có hai nếp nhăn không rõ “Lớn như vậy sao, đêm nay được ăn mặn rồi. Nương, tối nay nấu thịt lộc hầm khoai nhé?”Lôi Hướng Nhân nhỏ hơn Lôi Thiết một tuổi, nhưng nhìn lớn hơn Lôi Thiết bốn năm tuổi, Lôi Hướng Nghĩa trông cũng lớn hơn Lôi Thiết. Nếu ba người cùng nhau ra ngoài, người không biết sẽ cho rằng Lôi Thiết mới là đệ đệ hai người kia. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tần Miễn luôn cảm thấy trên người Lôi Thiết có gì đó không thích hợp. Hắn khá là tò mò với mười năm Lôi Thiết bỏ đi.Triệu thị ở trong phòng nghe được động tĩnh, bước nhanh ra, kéo cánh tay Đỗ thị cười, có vẻ vô cùng thân mật “Nương, chúng ta có lộc ăn rồi. Thịt hầm nương làm luôn ngon, nhớ lúc con sinh Tiểu Bảo nương làm món thịt lợn rừng hầm củ cải, đến giờ nhớ lại con còn chảy nước miếng.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.