Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Mặt trời lặn rồi mọc, một ngày mới lại đến.Tần Miễn từ từ húp bát canh trứng, chân dưới bàn huých huých chân Lôi Thiết “Hôm nay đi dạo trấn trên một chuyến đi, mua những đồ cần thiết. Ngoài ra ta muốn xem có căn tiệm nào thuê được không. Mùa thu đông là mùa dễ kiếm tiền.”Tay Lôi Thiết khựng lại “Bán thứ gì?”Tần Miễn dùng thìa gõ gõ bát canh, tự tin nói: “Đồ ăn.” Món ăn trong đầu hắn không có một ngàn thì cũng mấy trăm loại, hơn nữa có nước linh tuyền trong tay, không lo không kiếm được tiền. Muốn ưỡn lưng ngẩng cao trong thời đại này, hoặc là có tiền, hoặc là có quyền, hoặc là có thế, trước mắt hắn chỉ có thể lấy tiền tài làm mục tiêu. Mà ngành ăn uống là kiếm tiền nhanh nhất. Các mặt khác sau này từ từ tính.Lôi Thiết nhìn hắn thật sâu, gật đầu. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Ăn xong bữa sáng, hai người đánh xe trâu lên trấn trên. Bánh xe cuồn cuộn nổi lên lá vàng khô héo, tung tăng theo gió bay càng xa.Thứ cần mua không ít, không lắp mái vào xe ba bánh, Tần Miễn và Lôi Thiết cùng nhau ngồi ở càng xe, ăn mặc thật dày nên chẳng thấy lạnh, đón gió thổi, mặt lành lạnh rất dễ chịu.Tần Miễn từng lén đút trâu uống nước linh tuyền nên trâu nhỏ nhà hắn rất có linh tính, an phận chạy theo ven đường, còn có thể tự động tránh tảng đá ổ gà, khiến người lấy làm kỳ lạ.Đến trấn trên, hai người nương theo hai bên phố tìm cửa tiệm mặt tiền thích hợp. Nhưng rất nhanh, Tần Miễn phát hiện mình quá lạc quan rồi. Trấn Lưu Thủy một thành trấn tương đối náo nhiệt, nhưng chính vì thế, thị trường sớm bão hòa và tương đối ổn định, muốn tìm được căn tiệm mặt tiền cho thuê hay bán ra cũng không dễ. Đi quanh một vòng tiểu trấn vẫn chưa thấy tiệm nào thích hợp, Tần Miễn không cam lòng, tìm đến nha tử. Trong tay nha tử có vài gian cửa hàng, trong đó một căn nằm gần ngã ba đường, diện tích và vị trí đều rất thích hợp, nhưng căn tiệm này chỉ bán không cho thuê, chào giá hai trăm lượng. Tần Miễn mua không nổi, đành tiếc nuối xua tay, chuyển sang cân nhắc cải biến nhà dân thành cửa tiệm, nhưng mấy gian nhà dân bán và cho thuê trong tay nha tử đều không thích hợp làm cửa hàng.“Căn kia rất tốt đấy ạ.” Nha tử chưa từ bỏ ý định tiến cử căn tiệm giá hai trăm lượng kia cho Tần Miễn, “Gian cửa hàng lớn lại lấy sáng tốt như vậy, chỉ hai trăm lượng là rất rẻ. Qua đợt này rồi sẽ không còn nữa đâu.”Tần Miễn cười gượng. Nếu có tiền, ai không muốn mua.“Căn này.” Lôi Thiết mở miệng, ngón tay thon dài chỉ một trang giấy trên bàn.Nha tử thầm kinh hỉ. Cửa tiệm này treo lâu rồi mà không có ai hỏi thăm, chẳng lẽ hôm nay có thể cho thuê được?Tần Miễn hơi kinh ngạc. Từ khi hắn ở cùng Lôi Thiết, y nói chuyện nhiều nhất là lúc bàn việc nhà, bình thường không dễ dàng mở miệng. Đây là lần đầu tiên y chủ động phát biểu ý kiến. Nhưng hắn không hề thấy không vui, ngược lại còn vui vẻ, cảm giác hắn không chỉ có một mình.Hắn cười cười với Lôi Thiết rồi mới nhìn tờ giấy kia, nội dung ít lời mà nhiều ý, giới thiệu sơ nét về cửa tiệm, nhíu mày “Căn này vị trí không tệ, nhưng nhỏ quá. Chúng ta bán đồ ăn, dù sao cũng phải bày được năm sáu bàn khách chứ?”Lôi Thiết: “Chỗ này ta có ấn tượng, bên trong tiệm không lớn nhưng cửa khá rộng”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.