Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam
Liêu Chí Phúc á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới nói: “Ha ha, người trẻ tuổi đúng là miệng lưỡi lanh lợi, ta nói không lại ngươi.” Ông vẫn giữ lời hứa, không có xé bỏ hiệp nghị.Tần Miễn buôn bán lời nhiều tiền, tâm tình tốt, không thèm để ý ông ta lạnh nhạt “Chúng ta còn có việc, xin phép cáo từ. Liêu chưởng quầy, làm phiền ngài quá.”Liêu Chí Phúc không có tâm tình nói thêm cái gì, vẫy tay có lệ, cầm bản vẽ, bảo hoả kế ôm máy cán mì, bước nhanh tới xưởng chế tạo đằng sau cửa hàng.Tần Miễn đi ra cửa rồi quay đầu lại nhìn nhìn, kéo Lôi Thiết nhanh chóng rời đi, sau khi đi xa lại quay đầu nhìn vài lần, con mắt chuyển trái quẹo phải, âm thầm đánh giá người đi đường, không có phát hiện khả nghi mới thu hồi đường nhìn.“Sao vậy?” Lôi Thiết cũng quay đầu, không phát hiện có gì dị thường. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn nhỏ giọng nói: “Không có gì. Ta chỉ đang nghĩ thoáng cái đã kiếm được nhiều bạc từ người nọ như vầy, có khi nào ông ta không cam lòng, vụng trộm phái người đi theo chúng ta, thừa dịp thời điểm xung quanh không người xông ra cướp bạc lại.” Hắn ôm chặt túi tiền có trọng lượng không nhẹ trong tay, nhịn không được nhìn ra sau lần nữa, làm một hán tử cường tráng nãy giờ vẫn đi cùng đường với họ ù ù cạc cạc, nghi ngờ nhìn hắn.“Hưm…”Một tiếng cười khẽ từ bên cạnh truyền tới, Tần Miễn sửng sốt, còn tưởng bản thân nghe lầm, sững sờ đứng giữa đường cái nhìn chằm chằm Lôi Thiết, vẻ mặt khó tin. Lôi Thiết lại nở nụ cười, còn cười ra tiếng?Hình như Lôi Thiết cũng bất ngờ với sự thật bản thân nở nụ cười, khóe môi nhếch lên lập tức trở lại vị trí cũ, cầm lấy tiền túi để vào ngực, kéo hắn đi về phía trước, không quay lại nhìn người, thản nhiên nói: “Đừng lo.” Tần Miễn lấy lại *** thần, trong lòng có chút tiếc nuối, nụ cười này nhiều nhất hai giây nhỉ? Nam nhân này bộ dạng soái nhưng bình thường vô cảm, người cũng im lìm, thế mà cười lên trông khá đẹp mắt. Nhưng mình ở kiếp trước cũng đâu kém cạnh!Bất quá, hai chữ ‘đừng lo’ của Lôi Thiết quả thật trấn an hắn, bình tĩnh lại, không có chú ý Lôi Thiết vẫn đang kéo tay hắn.“Muốn mua cái gì?” Lôi Thiết hỏi.Nhắc tới dùng tiền như thế nào, Tần Miễn liền dậy hứng thú, hai mắt sáng rực nhìn Lôi Thiết “Ta tính xây nhà trước. Trước năm mới có kịp không?” Lúc này, hắn chợt nhớ mình còn chưa nhìn qua mảnh đất nền nhà họ, mà Lôi Thiết cũng không thèm nói…Lôi Thiết gật đầu “Sau ngày mùa.” Tức phụ tài giỏi như vậy, có phải y nên làm chút gì không?Tuy đã thu xong thóc, nhưng kế tiếp phải cày ruộng, chuẩn bị trồng lúa mì vụ đông, sau khi gieo hạt giống lúa mạch xong thì ngày mùa mới xem như trôi qua. Cũng chỉ mười ngày nửa tháng, Tần Miễn hắn chờ nổi.“Đại khái cần bao nhiêu tiền?”“Ba gian phòng, mười hai lượng” Lôi Thiết không cần nghĩ ngợi.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.