Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trường Phong Độ
Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư nghỉ ngơi trong chốc lát, rốt cuộc hai người cũng khôi phục chút sức lực. Miệng vết thương của Cố Cửu Tư bắt đầu đau nhức, Liễu Ngọc Như cảm nhận rõ ràng thân thể hắn dần nóng lên. Nàng hơi hoảng loạn song nhanh chóng bình tĩnh lại và tìm thuốc từ trong đống chai lọ rồi đút cho Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư nhìn bộ dạng Liễu Ngọc Như thì không nhịn cười được, “Sao ngươi thông minh thế, còn biết mang theo nhiều thuốc như vậy.”Tất cả thuốc đều nhét vào bình đồng có nút bần đậy chặt, được giấu kín như vậy nên không hề thấm nước hay dính ánh sáng.Liễu Ngọc Như nhớ tới liền tức giận, nàng trừng mắt nhìn hắn, “Ai như ngươi chứ, chỉ biết lén lút bỏ đi. Hôm nay nếu ta không đến thì ngươi xoay xở thế nào?”Cố Cửu Tư cười cười không đáp. Hắn giơ tay gối lên sau đầu, dùng dáng vẻ cà lơ phất phơ mà vừa cười vừa nhìn Liễu Ngọc Như.Liễu Ngọc Như hung hăng lườm hắn, nàng kiểm tra vết thương của hắn xong thì nhỏ giọng bảo, “Chúng ta cứ nghỉ ngơi hồi sức đã. Sau đó chúng ta tìm chỗ trọ trong thành, ngươi dưỡng thương còn ta đi hỏi thăm tình hình công công. Tìm được công công và thương tích ngươi lành rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi U Châu.”Cố Cửu Tư cúi đầu, thấp giọng đáp, “Ừm.”“Ta ra ngoài nhặt củi.”“Đừng đi xa quá.” Nét mặt Cố Cửu Tư ôn hòa. “Hãy ở nơi ta có thể nghe thấy, có chuyện gì ta còn chạy tới được.”“Ta xin ngươi đấy,” Liễu Ngọc Như vội can, “đã bị thương thì lo nghỉ ngơi đi. Ta mà gặp chuyện thật thì ngươi phải trốn cho kỹ, tuyệt đối đừng giơ đầu ra chịu chết.”“Vậy sao được?” Cố Cửu Tư dí dỏm bảo, “Tiểu nương tử vào sinh ra tử vì ta, dĩ nhiên phải sống chết có nhau chứ?”“Cút.” Liễu Ngọc Như mắng, “Nếu không phải cha mẹ ngươi chỉ có một mụn con là ngươi thì ta quan tâm ngươi sống hay chết chắc.”Cố Cửu Tư bật cười, ánh mắt hắn nói rằng hắn chẳng tin lời nàng chút nào. Liễu Ngọc Như không biết tại sao nàng bỗng thấy ngượng bèn vội đứng dậy đi ra ngoài.Nàng chưa từng đơn độc đi vào chốn rừng núi hoang dã, dù cầm đao nhưng lòng vẫn có phần sợ hãi; nàng sợ người, sợ thú hoang. May mắn hiện tại trời sáng sủa quang đãng, ánh mặt trời tiếp thêm dũng khí cho nàng; nếu là ban đêm thì chưa biết chừng nàng còn chả dám bước chân ra ngoài.Nàng nhặt đại rất nhiều nhánh cây. Lúc trở về hang động, Cố Cửu Tư vừa thấy nàng liền cười, “Ngươi đi nhặt củi hay nhặt gậy gộc?”“Ngươi nhiều chuyện thật.” Liễu Ngọc Như mất hứng nói, “Giỏi thì ngươi đi nhặt đi.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.