Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi
Cuối cùng là kinh ngạc, An Kỳ Dương không màng người trước mặt, đột nhiên xoay người rời đi, một mặt nói: "Chúng ta đi!" Thanh đại nhân tiến lên một trước, lại bị Nguyên Phi Cẩm ngăn cản, trầm giọng: "Không sao, cứ để bọn họ đi." Ta một câu cũng không dám nói, mãi tới khi đi một đoạn đường dài mới quay đầu nhìn lại, mở miệng muốn hỏi, nhưng nhìn vết thương trên miệng hắn, liền thay đổi: "Mặt của ngài..." Đã sưng lớn, còn xuất hiện ít tơ máu, nhìn mà kinh hãi. Lúc này hắn dường như mới nhận ra đau đớn, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, nhíu mày. "Biểu thiếu gia..." Ta đưa tay, nhưng không dám chạm vào hắn, cắn môi, hiện tại phải làm sao đây? Vết thương trên mặt, thế nào cũng không giấu được, phu nhân nhìn thấy, chắc chắn sẽ dò hỏi tới cùng. Hắn như muốn cười, nhưng khóe miệng chỉ cong lên một chút, thấp giọng: "Về trước rồi nói." Ta nghĩ nghĩ, cũng không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu. "Người vừa rồi... Là ai?" Ta nhỏ giọng hỏi. Hắn không chút chần chờ, liền đáp: "Nhi tử của Cảnh Vương ở Quỳnh Quận." Nhi tử của Cảnh Vương, thì ra là tiểu vương gia. Không khỏi chấn động, như vậy người vừa rồi đứng trong đình là... Không biết vì sao, ta theo bản năng quay đầu nhìn về phương xa, lúc này đã không còn nhìn thấy bất cứ thân ảnh của người nào. Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, cái vị Thanh Tuyệt đại nhân, hắn gọi Nguyên Phi Cẩm là "công tử", nhưng lại gọi người trong đình là "chủ thượng". Ta hít một hơi thật sâu, là Hoàng Thượng, tất nhiên chỉ có thể là Hoàng Thượng. Cho nên, vừa rồi An Kỳ Dương mới không dám làm càn. Mà điểm khiến ta cảm thấy kỳ quái chính là, Hoàng Thượng tới Du Châu, không ở Tân Vương phủ, cũng không ở quận thủ phủ, sao lại tới nơi này?Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.