Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sủng Yêu: Bí Mật Của Bà Xã
Đêm, một mảnh yên tĩnh, bầu trời không sao cũng không trăng, mây đen âm u đang kéo đến bao phủ cả bầu trời, dường như trời sắp mưa, hoa viên chìm vào bóng tối, nổi bật lên những loài hoa trắng đặc biệt chỉ nở về đêm, mặt hồ trong xanh không gợn sóng khiến lòng người cũng trở nên tĩnh lặng.Mạc Tử Yên đi đến bên xích đu ngồi xuống, nhìn anh đứng nơi đó, bóng dáng cao gầy, dưới bóng đêm không thấy rõ biểu tình trên mặt nhưng lại cho người khác một tư vị khó nói khiến môi cô không khỏi cong lên, nở một nụ cười biểu đạt tâm trạng vui vẻ của mình, trong đêm tối nụ cười trở nên chói mắt, so với ánh trăng còn muốn sáng hơn.“Cảm ơn anh vì hôm nay đã mời em đến.” Giọng nói dịu dàng, thanh âm như ngọc phá vỡ không gian yên tĩnh.“Là do mẹ tôi mời...” Ám Dạ Duật trầm ngâm.“Giống nhau cả mà?”Hôm nay tâm trạng của cô thật sự tốt, không chỉ đơn thuần là vui vẻ mà còn có một thứ gì đó đang hình thành trong trái tim cô, Mạc Tử Yên từ trước đến nay chỉ phạm một sai lầm khiến cô hối hận cả đời chính là yêu phải một người như Trác Lân, vì hắn mà cô đã đánh mất tất cả, ngay cả lòng tự tôn cuối cùng cô cũng vì hắn mà đánh mất để rồi cuối cùng bản thân cô cũng chẳng nhận được kết quả gì đáng mong đợi, hiện tại... chỉ có cảm giác này, cảm giác được làm lại từ đầu thật tốt!Cô đã xác định được cảm xúc của mình đối với anh, đó là yêu... thậm chí so với tình yêu dành cho Trác Lân còn sâu đạm hơn gấp trăm ngàn lần, bởi vì yêu nên cô mới luyến tiếc ôn nhu của anh, bởi vì yêu nên cô mới sợ mất đi anh, hết thảy bởi vì tình yêu của cô dành cho anh.Tình yêu của cô dành cho anh khác hẳn với Trác Lân, nếu nói tình yêu với Trác Lân như lửa, vừa nồng nhiệt vừa mãnh liệt thì đối với anh lại yên tĩnh như nước, trầm lắng nhẹ nhàng như làn nước mùa thu dịu nhẹ, từ từ đi sâu vào tận đáy lòng.Đôi khi tình yêu không cần phải mở miệng nói ra, chỉ cần hai người ngầm hiểu, người thông minh như anh sao có thể không nhìn ra cảm xúc của cô, chỉ là anh không nói, cô cũng không có ý định nói sớm như thế, bọn họ còn cần thời gian để vun đắp tình cảm. Hai người bọn họ vốn đã định sẵn sẽ đến với nhau, kiếp trước anh đã không thoát khỏi tay cô thì kiếp này cũng đừng hòng! Mạc Tử Yên cô sẽ không buông tay đơn giản như thế.Không gian rơi vào im lặng ngoại trừ tiếng ma sát với thanh sắt phát ra từ xích đu thường hay vang lên, đột nhiên một hai giọt nước rơi xuống, tiếng “tích tách” khiến cô giật mình đưa bàn tay ra hứng, giọt mưa rơi trên tay cô, không biết từ bao giờ mà trên đầu bọn họ sớm đã nhộm mây đen.“Mưa rồi!” Cô nhìn anh.Áo sơ mi trắng sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần, dưới bóng cây chỉ thấy rõ đừng nét hoàn hảo của gương mặt nhưng lại khiến tim cô đập liên hồi, dù bị lấn bởi tiếng mưa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc của bản thân một cách rõ ràng. Nếu năm đó cô gặp anh sớm hơn, không, chỉ cần ngày mưa của một năm trước anh xuất hiện, trên tay anh cầm cây dù đi đến bên cạnh che chở cho cô thì cô sẽ không chút suy nghĩ nhào vào lòng anh, để rồi sẽ không phải hối hận như bây giờ.Một năm trước đó, thành phố S cũng chìm ngập trong mưa, vì muốn cho Trác Lân một bất ngờ mà cô đã tự tay vào bếp, nấu cho hắn một bữa tối, mặc kệ tay cô bị cắt vào bao nhiêu lần thì Mạc Tử Yên vẫn không bỏ cuộc, chỉ vì muốn hoàn thành bữa tối tình yêu cho hắn. Sau đó, cô đợi hắn tan làm, ngồi đợi cả tiếng đồng hồ, cơm trong hộp sớm đã sớm lạnh nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Trác Lân, Mạc thị đã không còn bóng người nhưng ánh đèn phòng làm việc của Trác Lân vẫn còn sáng khiến cô nghĩ rằng hắn đang ở nơi đó vì vậy mà cô cứ ngu ngốc ngồi đợi. Ngoài trời mưa cứ rơi, cô vẫn ôm hộp cơm ngồi đó, khi đó một người đàn ông đến trước mặt cô cho cô một cây dù, không biết bởi vì mưa hay nước mắt mà cô không tài nào thấy rõ gương mặt của người đàn ông, chỉ thấy rõ bóng lưng cao gầy nhưng rắn chắc, sau khi người đàn ông rời đi không bao lâu thì Trác Lân - người cô đợi rốt cuộc cũng đã xuất hiện, bên cạnh là Bùi Vân đang nhìn cô với ánh mắt khhinh bỉ. Cho dù đôi chân có đau, cho dù thân thể thể có lạnh bao nhiêu, cho dù lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng cô không mở miệng hỏi gì mà đi đến bên Trác Lân, cho hắn một nụ cười ôn nhu, bởi vì khi đó cô vì hắn mà tồn tại, chỉ sống vì tình yêu đối với hắn!Nếu ngày đó anh cũng giống như người đàn ông đó, trong lúc cô tuyệt vọng nhất xuất hiện đến bên cô thì cô đã không lựa chọn Trác Lân thay vì anh!Nhưng trên đời này... có chữ “nếu” sao?!Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.