Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện S.C.I. Mê Án Tập
Đỗ trước cửa nhà tang lễ thành phố S là một chiếc xe thể thao màu trắng bạc hiệu Spyker C8. Tuy rằng người đi đường ở khu này không nhiều lắm, nhưng chiếc xe thể thao có chút khủng bố này vẫn làm không ít người ghé mắt vào xem.Bạch Ngọc Đường người mặc áo khoác màu xám hiệu Armani, mắt đeo kính mát hiệu Gucci bước từ trong xe ra, nếu để người ngoài đoán chắc chắn sẽ đoán đây là ngôi sao hoặc người mẫu… chứ chẳng bao giờ nghĩ đây lại là cảnh sát.Triển Chiêu bất đắc dĩ cũng xuống xe, “Không có ai khiếu nại cậu à?”“Khiếu nại cái gì?” Bạch Ngọc Đường cởi kính mát ra, đi vào trong.“Lái ra lái vô cục cảnh sát một cái xe thể thao trị giá bốn mươi ngàn đô-la Mĩ, tôi không tin là sẽ không có người khiếu nại cậu”“Xe này là anh hai tặng, tiền mua cũng là tiền hợp pháp!” Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Tôi thích xe này! Tốc độ của nó có thể đạt đến vận tốc âm thanh, dùng để bắt cướp là số dzách!”“A, cảnh sát gì mà dùng một chiếc Spyker C8 bốn mươi ngàn đô-la chỉ để bắt cướp, rõ là kiểu người như cậu trong xã hội không thể xác định được!” (ý bảo rốt cuộc anh Đường là người khùng hay người bình thường, ko ai xác định dc)“Được rồi Miêu Nhi, cậu từ lúc sinh ra đến giờ, cứ cố gắng chứng minh tôi là người không được bình thường mãi.” Bạch Ngọc Đường quan sát đại sảnh nhà tang lễ, thờ ơ nói, “Đáng tiếc là lý luận tâm lý học vĩ đại của cậu không dùng được trên người tôi!”“Hờ” Triển Chiêu đút tay vào túi quần, “Cậu không thừa nhận cũng không quan trọng, dù sao thì hai mươi năm của tôi đã đủ để chứng minh thành công cậu bị bệnh hoang tưởng, khó gần gũi (antisocial), nóng tính, thích phô trương, tự kỷ và thêm chứng rối loạn nhân cách lập dị nữa!”“Nếu tôi đây bị rối loạn nhân cách lập dị…” Bạch Ngọc Đường chỉa chỉa phòng chứa xác của nhà tang lễ, “Tôi sẽ là kẻ đánh số cho đống thi thể trong kia, chứ không phải cảnh sát ở ngoài này điều tra nữa.”“Làm một cảnh sát điều tra, chắc chắn năng lực cũng được coi là đặc biệt rồi.” Một người từ trong phòng chứa xác đi ra, tiếp lời.Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời xoay mặt về phía người vừa cất tiếng nói, đó là một người đàn ông gầy khoảng ba mươi tuổi, ánh sáng lờ mờ của nhà tang lễ hắt lên sắc mặt tái nhợt của ông ta, làm cho khuôn mặt càng têm tối tăm.“Tôi là Trần Cảnh, hai người là cảnh sát?” Người nọ chủ động vươn tay ra.“A… Xin chào.” Bạch Ngọc Đường một tay đưa ra bắt lấy, một tay lấy giấy chứng nhận trong túi ra, “Bạch Ngọc Đường, người này là Triển Chiêu.”“Công Tôn đã nói cho tôi mục đích của hai ngươi đến đây.” Sau khi bắt tay với Triển Chiêu, Trần Cảnh xoay người đi trước, dẫn cả hai đến phòng chứa xác, “Tôi nghĩ hai người nên xem cái này trước.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.