Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhặt Được Một Chú Chó Lưu Lạc
Phương thức ở chung của Dư Ninh và thanh niên thay đổi, nói tóm lại một câu thì là thường xuyên hôn môi và làm tình. Thanh niên si mê hai việc này, phi thường si mê. Hôn môi thực sự là một việc vô cùng tra tấn, cậu luôn quấn lấy Dư Ninh không tha, ngậm mút cánh môi hắn, hôn sâu khiến lòng người run rẩy qua đi vẫn không chịu buông bỏ mà từng chút từng chút mổ nhẹ lên môi, lên mặt, tựa như lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng ngọt ngào hôn. Trái tim Dư Ninh cứ ngỡ bị trúng đạn, vô pháp nhúc nhích.Mới chỉ hôn môi đã như vậy, đừng nói đến làm tình.Thanh niên đối với thân thể Dư Ninh luôn tràn ngập nhiệt tình và kích động, hứng thú vô tận mà vuốt ve, vỗ về không dừng được. Thời gian của thanh niên còn đặc biệt lâu, lúc làm tình còn thường lung tung kêu loạn từ “Chủ nhân”, “Bảo bối” đến “Ngài thật tốt”. Dư Ninh luôn bị thọc đến mức nước mắt mồ hồi đầy đầu đầy cổ, liên tục xin tha. Thanh niên ở trên giường so với mọi ngày tựa hồ là hai con người hoàn toàn khác nhau. Trên giường thì chưa từng một lần buông tha Dư Ninh, mãnh liệt, hết sức mà làm; xong việc lại ôm chặt lấy hắn, lấy lòng liếm đi nước mắt trên mặt hắn, nói chủ nhân thật thích, thích chủ nhân.Thực cmn sướng.Dư Ninh phải thừa nhận điều này.Đồng thời hắn cũng thực thỏa mãn.Nếu trước đây Vương Thụy cũng ôn nhu ôm hắn như ôm viên kẹo ngọt ngào, hôn đi nước mắt trên mặt hắn sau khi chơi SM, có lẽ cảm giác cũng sẽ không giống như vậy.Năng lực học tập của Dư Bổn quá mạnh, việc này lại một lần nữa được thực tế chứng minh, mặc kệ là làm tình hay hôn môi hay nói mấy lời sến sẩm nhão nhoẹt đó.Lúc làm tình cậu luôn thích gọi Dư Ninh là “Chủ nhân”, lúc cao trào lại chuyển sang gọi “Bảo bối”. Dư Ninh không nghĩ cậu gọi như vậy, hỏi, “Cậu biết từ này có ý tứ gì sao?” Dư Bổn đứng đắn trả lời, “Đồ em thích nhất thì là bảo bối của em, em thích chủ nhân nhất, cho nên chủ nhân là bảo bối.” Mấy lời ghê tởm buồn nôn mà thanh niên nói ra mặt không biến sắc, Dư Ninh xấu hổ quát lớn, “Cậu thì biết cái gì là “thích”?!!” Dư Bổn không trả lời mà chỉ thò người qua hôn nhẹ lên gương mặt Dư Ninh đỏ bừng.Này còn chưa tính là gì, bây giờ mỗi ngày Dư Ninh tan tầm về nhà, thanh niên nhất định sẽ chờ hắn ở cửa. Hắn vừa mở ra thanh niên liền xán lại gần ôm ôm, hôn hôn, nói một ít lời mềm như bông. Nói cái gì mà cậu rất muốn Dư Ninh, cả ngày đều nghĩ đến hắn, không có chủ nhân ban ngày thực nhàm chán, ngay cả xương cũng không muốn ăn — Cậu có thể liên tục lẵng nhẵng theo sau Dư Ninh nói không ngừng như vậy, cho hắn thấy không có hắn cậu gian nan đến mức nào.Dư Ninh tin, thêm một thời gian nữa gia khỏa này tuyệt đối sẽ trở thành hoa hoa công tử, miệng ngọt hơn mía lùi.Thanh niên thật cũng không phải nói dối. Ban ngày cậu chỉ có thể ngốc ở trong phòng, không được ra khỏi cửa. Cậu không có đồng bạn, không có việc để làm, đọc sách thì không lật trang được; xem TV nội dung đều giống nhau, xem lâu cũng phiền; còn chơi, nhà chật như vậy muốn chạy cũng không xong.Cậu hỏi Dư Ninh, “Em có thể theo ngài đi làm hay không?”Dư Ninh lập tức nói không được, đương nhiên không có khả năng, sao hắn có thể mang thú cưng đi làm.Dư Bổn nhìn qua không hiểu lắm, rõ ràng cậu rất ngoan, không ồn cũng không nghịch, vì sao lại không thể theo Dư Ninh đi làm? Nhưng thanh niên vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.