Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Tìm Xác
Con lợn rừng kia vốn đang cúi đầu ăn cỏ, đến khi ngẩng đầ3u lên lại phát hiện ra mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, l4ập tức kinh hoảng chạy về phía trung tâm bãi săn..<5br>Nữ Oa hơi lo lắng nói: “Ngươi lại làm liều rồi, thả r1a như vậy nếu chẳng may có kẻ nào lao vào, làm bị thương5 mấy tên vô dụng hoàng thất kia thì làm sao?”thì là do bọn chúng xui xẻo! Hơn nữa, thính giác của quân thượng vô cùng tinh tường, nhất định ngài ấy sẽ tìm được con lợn đó trước.” Vẫn là Trang Hà hiểu Thái Úc Lũy, đúng như gã nói, con lợn rừng kia vừa mới hoảng sợ lao vào bãi săn, Thái Úc Lũy đã nhận ra, thể là y lập tức quay đầu ngựa lao thẳng về hướng con lợn rừng kia..Một tên này đương nhiên không thể giết chết lợn rừng, bình thường trong tình huống này đều sẽ có thợ săn bí mật ẩn nấp ở nơi nào đó bắn thêm một tên hỗ trợ vào lợn rừngDoanh Tắc không nghĩ đến tính khí con lợn rừng năm nay lại như vậy, lúc đó cũng sững sờ, căn bản chưa biết nên phản ứng thế nào..Ngay lúc Tần Vương Doanh Tắc có nguy cơ trở thành vị hoàng đế đầu tiên bị chết do lợn rừng húc, thì Thái Úc Lũy đang đi tìm con lợn cũng vừa vặn đến nơi, y thấy tình huống khẩn cấp cũng không chú ý được quá nhiều, lập tức giương cung bắn chết con lợn rừng đang muốn lao đến con ngựa của Tần VươngDù là như thế thì thân thể con lợn rừng bị nghiêng đi vẫn đâm vào ngựa của một tên người hầu bên cạnh Tần Vương, khiến cho mấy người trong đoàn tùy tùng của Tần Vương đều chịu ảnh hưởng, trong lúc nhất thời người ngã ngựa đổ..Chuyện này lại thành ra vô cùng náo nhiệt, thứ nhất Tần Vương chẳng những không bắn trúng con lợn rừng tượng trưng cho mùa màng bội thu, mà còn bị nó đâm ngã xuống đất! Thái Úc Lũy cảm thấy cảnh này cũng bối rối, tiến lên cũng không được mà lùi lại cũng không xong..Mấy người thuộc hạ của Bạch Khởi lúc này đã vọt ra trước, luống cuống chân tay đỡ Tần Vương từ dưới đất lênLại nhìn Doanh Tắc, mũ bị lệnh, mặt tái xanh, quần áo trên người cũng không biết bị rách từ lúc nào! Đâu còn dáng vẻ của vương thượng? Thái Úc Lũy muốn cười nhưng lúc này mà cười thì đương nhiên là không thích hợpLúc này có khá nhiều người đi vào bãi săn muộn phát hiện ra tình huống của Tần Vương, cả đám nhao nhao chạy đến đây..Thái Úc Lũy muốn nhân cơ hội này chạy đi, nhưng kết quả bị Doanh Tắc vừa chỉnh đốn lại trang phục chỉ vào mình và nói: “Vị tiên sinh này, không biết là khách khanh nhà ai? Cứu được quả nhận lại định âm thầm rời đi?” Giọng nói của Doanh Tắc hơi trầm, nghe vậy lòng Thái Úc Lũy nặng nề, thầm nghĩ không biết có phải mình đã gây họa cho Bạch Khởi rồi hay không? Thế nhưng y vẫn chậm rãi quay người, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt thi lễ nói: “Tại hạ Thái Úc Lũy, là khách khanh trong phủ Vũ An Hầu Bạch Khởi, bởi vì mới đến nên không hiểu quy tắc của nước Tần, nếu như có gây nên điều gì, xin Tần Vương thứ lỗiDoanh Tắc cẩn thận quan sát người trước mặt, mặc dù hắn khom người thi lễ với mình, nhưng lại mang cảm giác không..hèn mọn giống nhưng kẻ khácTrong tiệc mừng công Doanh Tắc đã từng gặp Thái Úc Lũy, lúc đó ông ta còn hỏi người hầu người này là ai? Tiếc rằng người hầu cũng chỉ biết y đi theo Vũ An Hầu về cung, còn về người này là ai? Hắn cũng không biết.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.