Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nàng Dâu Trọng Sinh
Có đôi khi Chung Linh nghĩ rốt cuộc là sự bất hạnh và bi thảm của mình bắt đầu từ đâu. Đương nhiên cô cũng hiểu chính mình mới là mấu chốt vấn đề. Nếu chính mình có thể như người phương Tây phóng khoáng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của thế nhân, không cho rằng hành động của mình là sai thì có lẽ sẽ sống tốt hơn. Nhưng mà sự thật lại không phải như vậy, hai mươi mấy năm qua, Chung Linh luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, theo đuổi sự hoàn mỹ mà người người truy cầu, thân thể hoàn mỹ, tâm hồn thuần khiết, tình yêu nóng bỏng, hôn nhân ấm áp cùng gia đình hòa thuận. Nhưng do chính mình không hiểu được, nói đúng hơn là đã từng có nhưng mà không biết trân trọng để rồi cuối cùng mất đi hết thảy.Tỉnh lại, Chung Linh thấy màn giường cưới của mình và Chu Bảo Cương hồi trước, màu đỏ, trên mặt có thêu hình uyên ương hí thủy, buộc gọn vào đầu giường. Đó là đồ dùng khi kết hôn tốt nhất lúc ấy nhưng mà khi đó Chung Linh đầy bụng oán khí nên nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Mới 18 tuổi, thành tích học tập lại tốt nhưng chỉ vì trong nhà nghèo quá, nếu không gả mình đi thì anh trai không có tiền cưới vợ, chỉ vì thế mà gả con gái cho một người hơn cô những mười tuổi, Chu Bảo Cương. Chu gia cũng khá giả, vì nhìn trúng ngoại hình xinh đẹp của Chung Linh nên đã ra giá cao để hỏi Chung Linh về làm dâu, thậm chí là Chu Bảo Cương chỉ nhìn qua ảnh chụp mà định luôn hôn sự này. Chung Linh là một người có chính kiến, hay nói đúng hơn là người tâm cao khí ngạo, cho nên khinh thường Chu Bảo Cương cùng với Chu gia hành động ác bá như vậy.Hiện tại nghĩ đến lúc đó, Chu gia chắc chắn là nhìn ra sự không tình nguyện của con dâu cho nên đã tìm cách bù đắp, chỉ cần nhìn đồ cưới là biết. Hầu hết là do Chu gia chuẩn bị, chỉ có tấm chăn là do nhà mẹ đẻ chuẩn bị, chính mẹ mình cùng với dì làm xong từ tuần trước, làm từ vải bông trắng. Ngoài ra trong phòng còn có trải giường màu đỏ cùng xanh lam. Hiện tại kết hôn đã không cần chuẩn bị như vậy, cái gì cũng là mua sẵn.….. Ah, mà đây là có chuyện gì nhỉ? Chẳng lẽ cô thật sự quay trở lại quá khứ?Hôm nay là ngày ngay sau lễ thành hôn, xem lịch trên bàn thì biết, ngày13 tháng 12 năm 1983. Chung Linh nhớ rõ buổi tối hôm trước Chu Bảo Cương cùng cô trải qua tân hôn, khi đó cô chỉ có khóc với khóc. Sáng sớm hôm sau, anh nhận được điện thoại trong quân cho nên đã vội đi rồi, chỉ còn cô nằm ở trên giường không dậy nổi, không có chuẩn bị hành lý cho anh, cũng không đưa tiễn. Nhớ đến đây, Chung Linh cảm thấy mình phải suy nghĩ thật cẩn thận, hiện tại mình nên phải làm gì? Nếu đã trùng sinh thì phải làm sao đây?Bây giờ chị cảm thấy mình thật quá hưng phấn và hạnh phúc, ông trời đối với cô quá tốt, chỉ cần còn sống đã là tốt lắm rồi thế mà cô là còn có cơ hội trùng sinh, một lần nữa có thể cảm nhận tình cảm cô đã bỏ lỡ, ở bên cạnh người đàn ông vĩ đại, thâm trầm mà tin cậy, người đàn ông cao lớn không biết bày tỏ cảm xúc của mình. Trước kia cô đã nói rồi, nếu có thể quay trở lại, cô nhất định sẽ coi anh như thần mà đối đãi. Còn nữa cô sẽ sống tốt, hưởng thụ cuộc sống này. Chung Linh vừa cười vừa khóc, thật là cảm tạ trời xanh!Được rồi, cứ như vậy đi!“Con…con dậy rồi à?”, là mẹ chồng, Phùng Trân. Bà là một người phụ nữ hào sảng, hồi đó đối với cô rất tốt, cho nên khi cô cùng kế toán Vương bỏ trốn, bà đã tức giận vô cùng. Hiện tại bà đã hơn năm mươi tuổi, bên cạnh là bố chồng Chu Xuân Lai, trầm tĩnh ít nói nhưng rất cơ trí.“Vâng, con đã dậy.” Cũng không biết nói chuyện gì với hai bố mẹ chồng, nhìn thấy trước sân đầy bàn, bát đũa, còn có cả chậu lớn, tất cả đều là mượn của hàng xóm dùng cho hôn lễ, hiện tại đang rửa sạch để trả lại.“Động phòng hoa chúc thế nào?”.Trời ạ! Là chị chồng, sao không có phát hiện ra chị ta vậy nhỉ? Lời ấy của chị ta khiến cho Chung Linh xấu hổ vô cùng. Tuy rằng nàng cũng là trải đời nhưng dù sao đối tượng cũng là Chu Bảo Cương. Cô không dám nói gì, chỉ chào một tiếng rồi xắn tay áo lên làm việc.Bố mẹ chồng thấy Chung Linh chịu khó như vậy, trong lòng rất là vui, còn đang tưởng cô con dâu bất mãn với hôn sự này cho nên chưa an tâm, bây giờ xem ra đứa con dâu này là một đứa biết giữ bổn phận.Chừng đó chén đĩa chứa đầy ba cái chậu lớn, chị chồng Chu Bảo Cầm cũng giúp cô một tay. Len lén đánh giá Chung Linh, chị ta cứ cười tủm tỉm, làm Chung Linh càng ngại ngùng. Thời ấy vẫn còn chưa có các loại nước rửa chén, Chung Linh đi vào bếp lấy bột mì hòa với nước ấm, như thế có thể rửa sạch được vết dầu mỡ trên bát đĩa.“Tiểu Linh, mau lên, nghỉ ngơi một chút, trời hôm nay rất lạnh…”“Không sao đâu, con vẫn làm được! Chị à, chị vào nghỉ ngơi trước đi.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.