Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Khi Em Mỉm Cười
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tiểu VũKhi Đồng Dao mang theo cái bánh mì đã gặm được một nửa trở lại địa điểm thi đấu, trận đấu của hai đội đã bắt đầu rồi… Nhìn các fan đang ngồi bên dưới, giơ các loại bảng đèn poster lên cổ vũ, trong lòng cô lại bắt đầu thấy khó chịu, vậy nên cô không có tâm tình mà xem thi đấu nữa, chỉ muốn nhanh chóng phỏng vấn rồi về trụ sở ôm mèo thôi, nghĩ vậy cô liền dứt khoát không nán lại một giây nào nữa mà đi thẳng ra hậu trường.Khiến cô không ngờ đến chính là, khi cô đến phòng nghỉ ở hậu trường thì lại có thể nhìn thấy một người cô hoàn toàn không nghĩ là sẽ xuất hiện.“Đội trưởng?” Đồng Dao vẫn giữ nguyên tư thế đẩy cửa vào phòng nghỉ, “Sao anh lại đến đây?”“Phỏng vấn đột nhiên đổi thành hai người, nên anh tới.”Lục Tư Thành ngẩng khỏi điện thoại, liếc mắt nhìn thấy người đứng ngoài cửa đang ướt như chuột lột—— Cả người cô ướt đẫm, tóc tai dán hết lên mặt, giống như mới chui từ dưới nước lên vậy… Lục Tư Thành bỏ điện thoại xuống, nhướng mày: “Nghịch kiểu gì mà thành thế này đây? Em không hỏi mượn ô à?”“Em mượn rồi, chỉ là gặp chút chuyện ngoài ý muốn,” Đồng Dao đẩy cửa bước vào, bị điều hòa trong phòng thổi tới làm cho hắt xì một cái, cô khịt khịt mũi, “Em đưa ô cho người khác rồi.”Lục Tư Thành lấy chăn trong phòng nghỉ ném cho cô, và cả cái một cái khăn tay khô ráo ấm áp không biết moi ra từ đâu—— Đồng Dao nhận chăn bọc lấy người sau đó dùng khăn lau tóc: “Người phỏng vấn đâu?”“Đang đợi, anh tưởng em sẽ xem hết trận đấu thứ hai nên bảo bọn họ đi đợi rồi.” Lục Tư Thành cúi đầu nhìn cô một cái, im lặng một chút rồi hỏi, “Sao không đi xem thi đấu?”Động tác lau tóc của Đồng Dao bỗng nhiên ngừng lại.Lục Tư Thành nhíu mày.Đồng Dao nhanh chóng khôi phục động tác, chỉ là càng cúi đầu thấp hơn, “Không muốn xem nữa,” cô thấp giọng lầm bầm nói, “Nhìn thấy fan, em khó chịu… Tại sao bọn họ lại muốn đến, rốt cuộc là họ đang cực cực khổ khổ tìm kiếm cái gì? Người hùng trong lòng? Hay là người mà bọn họ tự tưởng tượng ra? Thực ra những người trên sàn đấu hoàn toàn không vĩ đại như những gì mà họ tưởng tượng, thậm chí còn có thể xấu xa đến mức bọn họ không thể mường tượng nổi…”Tựa như chiếc máy hát được mở, lời nói không rõ ràng mạch lạc, nói đến đoạn sau thì giọng dần dần nhỏ đi, cũng càng lúc càng thất hồn lạc phách————Cho đến khi Đồng Dao cảm giác được bàn tay đang vò tóc của mình bị người khác cầm lấy, cô ngẩng đầu, có chút mờ mịt mà nhìn vào đôi mắt màu nâu sẫm của ai đó.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.