Mãn Đường Hoa Thải

Chương 52: Sơn hào hải vị


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Mãn Đường Hoa Thải

Bỗng nhiên bị nói xấu như vậy, Đỗ Hữu Lân sững sờ rất lâu, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức giận đến thở không ra hơi .

Lư Phong Nương thì nổi giận đến mức phun ra những lời lẽ thô tục.

“Lừa tiền tài của các ngươi? Đồ ăn cứt chó! Kinh Triệu Đỗ thị, Phạm Dương Lư thị có thể l·ừa t·iền tài của các ngươi, lang quân ta là quân tử đọc sách thánh hiền, làm quan cũng là làm thanh quý quan, có thể lừa ngươi chút tiền đó? Đường đường Nhị Vương Tam Khác, bây giờ đang học vô lại hãm hại lừa gạt hay sao?!”

“Đêm qua vận tài vật đến Đỗ trạch, sớm đã đăng ký trong danh mục quà tặng. Đỗ gia thu xong lễ, xe ở đây thả một đêm, hôm nay chỉ còn dư lại một chút vải rách cùng đất đá, mọi người đều thấy rõ như ban ngày, vẫn dám chối cãi?”

Lư Phong Nương bị chọc tức đến nổi điên, lớn tiếng thét lên, không có một chút thể diện nào của Phạm Dương Lư thị, giống như chợ búa đàn bà đanh đá.

“Ngươi nói bậy, nói bậy! Ngày tết sắp tới, nhà ta mỗi ngày có bao nhiêu niên lễ muốn thu xếp, có thể quan tâm kiểm tra lễ vật mà các ngươi hơn nửa đêm đưa tới? Mượn quan uy nghĩ lừa gạt nhà ta tiền tài sao? Lang quân ta mặc dù giáng chức, ta...... Ta, ta tằng tổ cũng là làm qua Thượng thư Hữu thừa !”

“Ta A Lang ra sao thân phận? Há có thể lừa gạt các ngươi dạng này bàng chi mạt tộc, tiểu môn tiểu hộ?”

“......”

Tiếng cãi vã đã truyền ra tới, Toàn Thụy gấp đến độ không biết phải làm thế nào, vội vã nhượng Thải Vân đi hậu viện mời Nhị tiểu thư đứng ra, bởi vì ngày gần đây luôn nghe Toàn Phúc nói Tiết lang quân cao minh nghe được lỗ tai phát kén, hắn còn cố ý để cho người ta đi mời Tiết Bạch.

Bởi vì Đỗ Xuân căn bản cũng không muốn thấy Dương Thận Căng, hôm nay vẫn luôn trốn ở trong phòng, Đỗ Cấm thì bồi tiếp nàng lúc này. Tỷ muội hai người cũng bị kinh động, cũng lười rửa mặt, từ phía đông vòng qua hành lang chạy về tiền sảnh.

Đến đệ tứ tiến viện, gặp phải Thanh Lam nhấc theo đèn lồng, dẫn Tiết Bạch từ phía tây hành lang qua đây. Đỗ Xuân vội vã cúi đầu xuống, tránh hắn một chút.

Tiết Bạch trong tay nâng một cái tuyệt đẹp hộp gỗ, giọng ôn hòa, nói: “Ta qua là đủ rồi, các ngươi trở về phòng đợi đi?”

“Hảo, lão già không coi ai ra gì, ngươi đừng cho hắn sắc mặt tốt.” Đỗ Cấm kéo qua Đỗ Xuân liền đi.

Đỗ Xuân ngoảnh lại nhìn một chút, vén lên mái tóc chưa chải gọn.

Lúc này trên tiền sảnh tranh cãi đến kịch liệt hơn, người khác đều loạn thành một bầy, chỉ có Tiết Bạch thong thả.

“Nói chưa lấy chính là chưa lấy! Các ngươi lại muốn lục soát một lần hay sao?!”

“Đỗ gia tiểu thư cũng là không nhận, chuyện này nháo đến sau cùng, chỉ có báo quan mà thôi.”

“Đông đông đông.”

Có người gõ gõ bình phong.

Đám người ào ào quay đầu nhìn lại, người tới rõ ràng vẫn là thiếu niên, khí tràng so với Đỗ Hữu Lân còn mạnh hơn một chút.

“Dương trung thừa, lại gặp mặt.” Tiết Bạch nói, “Hôm nay Hữu tướng phủ đưa hai ta hộp ngọc lộ đoàn, ngài ăn không?”

Dương Thận Căng chưa biểu hiện ra có nhiều sợ Lý Lâm Phủ, lắc đầu nói: “Không cần.”

“Vậy ngươi ăn không?” Tiết Bạch nâng hộp đi đến Dương gia quản sự trước mặt.

“Chuyện này...... Tiểu nhân không dám.”

Tiết Bạch nói: “Tài vật ở nơi nào, lòng ngươi biết rõ ràng, không phải sao?”

“A Lang, tiểu nhân thật không biết a, tài vật ở bên kia sau khi kiểm kê qua, trực tiếp chuyển đến Đỗ trạch.”

“Vậy thì báo quan, tỉ mỉ điều tra. Nhưng Kinh Triệu phủ Cát Pháp Tào hai ngày này không tại, vụ án này sẽ hay không bị kéo mấy ngày? Dương trung thừa thấy thế nào?”

Dương Thận Căng nói: “Ta vừa rồi đã nói, ta tuyệt không nguyện làm khó khăn Xuân nhi, chuyện này...... miễn đi.”

Tiết Bạch đến, đơn giản cũng chỉ là hướng về phía mặt mũi của Hữu tướng bình ổn lại mọi người, Dương Thận Căng vốn cũng không dự định báo quan hoặc đích thân cùng Đỗ trạch vạch mặt.

Hắn trừng chính mình quản sự một chút, quở trách nói: “một chút tiền tài, ồn ào, mất cấp bậc lễ nghĩa.”

“Tiểu nhân là nhất thời gấp gáp.”

Dương Thận Căng lại mắng vài câu, miệng đầy quý tộc cấp bậc lễ nghĩa, lại không có hướng về Đỗ trạch nhận lỗi, nhấn mạnh Dương gia không thiếu chút tiền đó, chắp tay rời đi.

Lư Phong Nương tức đến không chịu được, bảo Toàn Thụy đi theo canh chừng, còn cao giọng châm chọc hai câu.

“Để tránh Dương trung thừa trên đường rơi mất đồ gì, còn nói là Đỗ trạch lấy.”

Tóm lại, danh môn vọng tộc cãi nhau, cũng không phong nhã hon tầm thường bách tính quá nhiều.

Thật vất vả đem cái Nhị Vương Tam Khác cao cao tại thượng kia mời đi, Lư Phong Nương quay lại trên đại sảnh, lúc này liền hướng về Tiết Bạch nói: “Quả nhiên a, là nhà hắn quản sự lây?”

“Có lẽ không phải.”

Tiết Bạch đáp lại, rồi chuyển sang hướng Toàn Thụy hỏi: “Toàn quản sự khổ cực, tại sao thu lễ lúc chưa từng kiểm tra qua?”

Toàn Thụy khuôn mặt đầy cay đắng, vội la lên: “Lập tức sẽ là ngày tết, đêm qua hết thảy thu vào mười ba phẩn danh mục quà tặng. Mà lễ vật của Dương gia là trong đêm đưa tới, vả lại đêm qua áp xe cũng không phải nhà hắn tôi tớ, mà là một đám thô lỗ hán tử, dỡ đồ xong liền lập tức rời đi, há để cho chúng ta ở trước mặt kiểm kê?”

Lư Phong Nương nói: “Cao môn quý tộc há có làm chuyện như thê? Hắn là vì lừa gạt nhà ta.”

“Đúng vậy đó.” Toàn Thụy sầu đến mức không chịu được, “Lão nô trông thấy tình thế kia, vội vã tìm ra danh mục quà tặng nhìn xem, quá dày a, sợ không phải là muốn đem tổ trạch đều mua lại, há có tặng niên lễ dầy như vậy? Vội vã báo chủ gia, không còn dám đụng vào đống đồ vật kia, lo lắng đến mất ngủ suốt cả đêm.”

“Danh mục quà tặng đâu?”

“Đã trả lại cho hắn .”

Tiết Bạch hướng về Toàn Thụy hỏi đồ vật trên danh mục quà tặng, trong lòng đã xác định được, nhượng người hầu đều lui ra, nhìn một chút Đỗ gia ba người, sau cùng chiêu qua Đỗ Ngũ Lang .

“Không phải là Dương Thận Căng cố ý lừa gạt chúng ta, biệt trạch của hắn bị người tịch thu qua, những tài vật kia cũng là đòi lại, tính toán thời gian, có lẽ liền đưa trực tiếp đến đây......”

“Vậy hắn nhất định biết, coi như hắn không biết, hắn cái kia quản sự giảo hoạt, há có thể có thể không biết?!” Lư Phong Nương gấp đến độ không chịu được, “Không phải chúng ta lấy hắn tài vật, phải nhượng hắn chính mình tra rõ ràng!”

Đỗ Ngũ Lang vội vã đỡ nàng, khuyên nhủ: “Mẫu thân, ngươi cũng đừng cấp bách, hay là tìm các tỷ tỷ thương nghị thôi.”

Ngay cả hắn đều hiểu được, loại chuyện này nếu do Đỗ gia đi náo, là muốn đắc tội người.

“Tỷ tỷ ngươi lại sắp khóc rồi.” Lư Phong Nương nhìn về phía Tiết Bạch, hỏi: “Ngươi nói nên làm gì bây giờ?”

“Dương Thận Căng không có khả năng báo quan, nhưng hắn nhìn Đỗ gia thế yếu, cho rằng Đỗ gia dễ bắt nạt, cũng là sự thật. Việc cấp bách, bá phụ tự mình mưu quan là chính, không cần để ý tới hắn.”

Có ít người liền ưa thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, để nạp một chút ngày xưa thanh quý thư hương môn đệ chỉ nữ để làm thiếp, nếu Đỗ Hữu Lân bây giờ vẫn là ngũ phẩm Tán Thiện Đại Phu, Dương Thận Căng đương nhiên không dám nhắc tới việc này.

“Nhưng, nhưng hắn giội nước bẩn lên Đỗ gia làm sao bây giò?”

Tiết Bạch nói: “Tự cường giả, nhân hằng cường chỉ.”

Hắn cũng không muốn nói cho Lư Phong Nương quá nhiều, dùng hắn một câu châm ngôn nhàn nhạt đáp lại.

Chỉ trích Dương Chiêu nuốt tài vật, loại này đắc tội với người mà không có chỗ tốt chuyện, Dương Thận Căng sóm muộn cũng sẽ làm, Đỗ gia không cẩn thiết giành ở phía trước.

Lư Phong Nương sững sờ.

Nàng biết nhà mình lang quân xưa nay coi trọng nhất danh tiếng, chỗ nào chịu được sau khi Dương Thận Căng khắp nơi nói Đỗ gia tham lễ vật. “Lang quân, Đỗ gia cũng không thể để cho người ta bôi nhọ danh tiếng a! Ngươi nói đúng không?”

“Khu khu khu.”

Đỗ Hữu Lân ho kịch liệt.

Dương Thận Căng kiêm nhiệm hai ba cái chức quan có thực quyền, tại trong mắt của một quan viên bình thường như hắn thì những chức quan đó thực sự là cao đến nỗi hắn không với tới, dám chụp người trong nhà của Dương Thận Căng, kết quả là đắc tội thì cuối cùng sẽ ra sao?

“Đạo danh ám thế ! Chướng khí mù mịt! Tức c·hết ta rồi!”

Tức giận mắng hai tiếng, Đỗ Hữu Lân một tay đỡ cái bàn chậm rãi ngồi xuống để, nhắm mắt lại xoa đầu, có lẽ là bị tức kém chút b·ất t·ỉnh đi.

Lư Phong Nương không còn dám hỏi, tiến lên hỏi han ân cần, Đỗ Ngũ Lang nhanh chóng quỳ tại một bên phục thị.

“Không sao, để lão phu thanh tĩnh thanh tĩnh.”

Đỗ Hữu Lân vẫy lui bọn hắn, lấy tay che trán, ánh mắt nhìn thoáng qua, liền thấy Tiết Bạch lại hỏi Lư Phong Nương mượn nồi đồng, nói là muốn làm món ăn xem như là lễ vật cho Quắc Quốc phu nhân.

Đây chính là thằng nhãi ranh nói tới “tự cường giả, nhân hằng cường chi”, không nghĩ dùng tài học đền đáp thiên tử, chỉ biết dùng bám váy thăng chức.

Lại nghĩ tới Lý Lâm Phủ nịnh bợ Vũ huệ phi bái tướng đến nay, trung trực chi thần trục xuất lưu vong, nếp sống ngày càng tồi tệ, hắn thật sự cảm thấy trở nên đau đầu, cả người giống như đang khô héo vậy.

“Ai......”

~~

Trong đêm này, Đỗ trạch sân sau bên trong đèn đuốc vẫn luôn sáng đến đêm khuya.

Trong phòng bếp bỗng nhiên vang lên “xì xì” thanh âm, khói trắng bốc lên, một luồng hương thơm tràn ngập trong không khí.

“Ngửi mùi thơm quá, ngươi nói chính là cảm giác này sao?!”

Đỗ Ngũ Lang vốn đã mệt mỏi, bỗng nhiên hưng phấn lên.

Ở tại sân sau mấy cái tỳ nữ cũng ào ào đẩy cửa ra ngoài, ríu ra ríu rít nghị luận.

“Bị cháy sao? Đang đốt cái gì? Thơm quá.”

Sau đó Đỗ gia tỷ muội cũng bị kinh động đến, đến sân sau nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Đã thấy đám người vây quanh ở trong phòng bếp, trong tay Tiết Bạch và Thanh Lam đang bưng một đĩa đồ ăn thơm nức mũi, Đỗ Ngũ Lang cầm lấy một đôi đũa từ trong đĩa kẹp một khối lại một khối, cái này đến cái khác móm cho chúng tỳ nữ đang thò cổ vào.

“Thế nào?”

“Ngon!”

“Ngon quá đi!”

“......”

Đỗ Cấm nếm qua sau đó, dư vị thật lâu, chính là nói: “Hương vị thật là tốt, nhưng có một chút mùi thối.”

Nàng chưa ăn qua thịt rẻ, nên không thể diễn tả hết được.

“Ừm, thịt heo này có mùi hơi khai, chiên qua dầu vẫn còn sót lại một chút mùi vị.” Tiết Bạch đã nghiên cứu rất lâu, ra kết luận, “Có lẽ cần heo được thiến qua lại tiếp tục nuôi dưỡng.”

“Đi đâu tìm heo đã thiến qua mới nuôi tiếp?” Đỗ Ngũ Lang nói: “Lần này dùng gừng tẩm ướp qua, đã ăn thật ngon, nhị tỷ chính là kén ăn.”

“Có hoàng tửu sao?”

“Đương nhiên, phụ thân trong sân chôn mấy vò, có phòng huyền hoàng tửu, ta đi đào tới!”

Đỗ Ngũ Lang đã bị con sâu thèm ăn cùng với cảm giác thành công khi chế ra món ngon làm cho mê muội đầu óc, nhấc chân liền chạy đi ngay.

Tiết Bạch thì hướng Đỗ gia tỷ muội nói: “Buổi sáng ngày mai lại mua một chút nguyên liệu thử hai lần, buổi chiều Dương Chiêu liền sẽ mang ta đi Quắc Quốc phu nhân phủ thượng yết kiến.”

“Hảo, ta cùng với phụ thân nói.”

“Có tiền không?”

Đợi Tiết Bạch cẩm lấy chút tiền trả lại cho Thanh Lam. Thanh Lam nguyên bản đang cao hứng, thấy hắn từ chỗ khác người chỗ vay tiền trả chính mình, không khỏi khẽ nói: “Ta nhưng không có vội vã muốn Tiết lang quân trả lại.”

“Tuy nói là quá mệnh giao tình, nhưng có thể hao người giàu có vẫn là hao người giàu có.”

Nghe đến Tiết Bạch những lời này, Thanh Lam lại cao hứng lên, thoáng liếc hắn một cái, âm thẩm cười trộm.

Ngày kế tiếp, Đỗ trạch không có ai nhắc lại Dương Thận Căng một chuyện, để tránh làm hỏng đi tâm trạng.

Nhưng mất đi một số tài vật lớn như vậy thì thật đáng lo ngại, cho dù không báo quan, chắc hẳn cũng sẽ không tuỳ tiện chấm dứt.

Đỗ Hữu Lân nghĩ tới những thứ này, trở nên đau đầu, khi Lư Phong Nương lại tới ổn ào, hắn nhân tiện nói: “Đỗ Cấm hôm qua nói, Ca Nô đưa một chút nô tỳ, ngươi đi đến Đông thị thự lập khế quá tiện, đem người lãnh về đi,”

“Gọi hắn một tiếng Hữu tướng quá khó xử lang quân thật sao? Ai...” Lư Phong Nương nói: “Lúc này đi lĩnh rất nhiều nô tỳ, thật muốn để cho người khác nghĩ oan chúng ta đang che giấu tiền tài của lão già kia sao.”

“Đi thôi, nói là tịch thu, sớm một chút lập khế quá tiện, đừng để bọn hắn bị lưu đày.”

Lư Phong Nương sứt đầu mẻ trán, vẫn còn không quên trước tiên phân phó người đem thức ăn cho Đỗ Hữu Lân bưng tới, mới để cho Toàn Thụy chuẩn bị xe mang nàng đến Đông thị thự xử lý khế thư.

Thư phòng cuối cùng thanh tĩnh......

“Kẹt kẹt.”

Đỗ Cấm đẩy cửa đi vào, làm một cái vạn phúc, hỏi: “Phụ thân có dự định buổi chiều theo Tiết Bạch đến Quắc Quốc phu nhân phủ thượng yết kiến không?”

Đỗ Hữu Lân có chút sợ nữ nhi này, vuốt râu nói: “Gặp những loại người kia, sẽ để cho lão phu thanh danh có chướng ngại.”

“Phụ thân nói đúng, đợi Đỗ gia bị người lấn c·hết, cũng liền vô ngại.”

“Ngươi nghe lão phu nói.” Đỗ Hữu Lân cũng không giận, hơi hơi giảm thấp xuống một chút âm thanh, lộ vẻ nghiêm túc hơn, “Quan đồ hung hiểm, bây giờ Ca Nô ngăn trở thánh thính, bài trừ đối lập, không phải quân tử làm quan thời điểm. Đợi năm sau, Ca Nô bãi tướng, hai ngươi huynh trưởng liền muốn thuyên chuyển về kinh thành, lão phu tự có Đỗ thị nhân tình quan hệ lưu đến lúc đó thu xếp.”

“Vâng, gặp rủi ro lúc Kinh Triệu Đỗ thị không thể ra tay cứu giúp, chỉ đợi Tác Đấu Kê bãi tướng, còn có thể làm thuận tay ân tình?”

Đỗ Cấm sau khi chế giễu một câu như vậy, đối với Đỗ Hữu Lân càng thêm thất vọng, chỉ hận chính mình không phải là nam nhi.

“Nhưng phụ thân có bao giờ nghĩ tới, Tác Đấu Kê vì sao buông tha Đỗ gia, là lương tâm của hắn bỗng nhiên mọc ra lần nữa? Hắn chẳng qua chỉ là muốn Đỗ gia vì hắn làm việc, những ngày qua, phụ thân ở đây hưởng thanh tĩnh lúc, có bao giờ nghĩ tới là ai đang tại chống đỡ Đỗ gia bên trên mảnh trời này?!”

Thật lâu, Đỗ Hữu Lân đắng chát khuôn mặt, nói: “Lão phu có thể làm gì đây? Không khuyên nổi Thánh Nhân, liền chỉ không muốn bước vào chỗ bẩn thỉu cũng không được sao?”

“Phụ thân kém chút bị trượng c-hết tại Đại Lý Tự, nhưng nếu đã còn sống, thì cũng nên chống đỡ Đỗ gia chứ.”

Đỗ Hữu Lân sững sờ, đứng dậy, nhưng ánh mắt rơi vào trên bàn cái kia bản { Khúc Giang tập } thượng, hắn không biết nghĩ đến cái gì, rồi lại dừng bước, thì thào thở dài.

“Hà tật làm khó dễ ngươi phụ thân a? Lão phu vốn là...... Vốn là không đủ năng lực mà......”

Đỗ Cấm không phản bác được.

Nàng trong lòng biết nhượng một cái nam tử, nhượng một người cha thừa nhận mình yếu kém, là một việc cực kỳ khó khăn, cuối cùng không còn nói nhiều thêm nữa.

“Là nữ nhỉ sai lầm, phụ thân chớ trách.”

Ôn nhu nói xin lỗi sau đó, nàng làm một cái vạn phúc, quay người lui ra. Đỗ Hữu Lân thở dài một hơi, lần nữa ngồi xuống lại, tiếp tục xem thư tịch.

Không bao lâu, ngoài cửa có người hầu gọi: “A Lang, đồ ăn đến .”

“Ừm.”

Bỗng nhiên, Đỗ Hữu Lân hít mũi một cái, khi ánh mắt rơi xuống, mấy đĩa món ăn đã được bưng lên bàn.

Sắc mặt hắn trịnh trọng lên, một tay kéo lấy ống tay áo, một tay cầm lên đũa, hướng về phía bóng loáng tỏa sáng cái đĩa kia đưa tới, gắp thức ăn vào miệng, nhai nhai nhấm nuốt hai cái, trong mắt toát ra vẻ kh·iếp sợ.

“Sơn hào hải vị!”

~~

Đến buổi trưa, phòng bếp lại đưa hai khối Hồ bánh đến thư phòng.

Đỗ Ngũ Lang ló đầu hướng về thư phòng nhìn trộm, kéo qua đưa đồ ăn tôi tớ, hỏi: “Phụ thân nói như thế nào?”

“A Lang không muốn ăn Hồ bánh, hỏi sáng sớm món ăn đã đưa còn có không.”

“Không ngoài sở liệu của ta, còn gì nữa không? Những lời dặn ngươi nói, ngươi có nói không?”

“Nói rồi, sáng sớm là thử làm thức nhắm, một hồi Tiết lang quân muốn dẫn Hồ Thập Tam Nương đến Quắc Quốc phu nhân phủ thượng làm mấy đạo món chính.”

“Hảo.”

Đỗ Ngũ Lang đưa qua một nhỏ xâu tiền, thấp giọng nói: “Chó để phụ thân biết được, ngươi đi đi.”

Bỗng nhiên “Kẹt kẹt” một tiếng vang lên, cửa thư phòng được mở ra.

Liền thấy Đỗ Hữu Lân đứng ở đó, trên mặt là một bộ hy sinh thân mình đi cứu nguy đất nước trầm trọng biểu cảm.

Mã xa xuất môn, Đỗ Ngũ Lang không giấu nổi đắc ý, thấp giọng nói: “Xem đi, biện pháp của ta so với nhị tỷ thuyết phục càng hữu dụng.”

Tiết Bạch lắc đầu, ngoài miệng lại nói: “Có lẽ a.”

*Tự cường giả, nhân hằng cường chỉ: chỉ khi bản thân mạnh mẽ lên, bạn mới có thể truyền cảm hứng và giúp đỡ người khác trở nên mạnh mẽ.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top