Em Gái Nhà Rimbaud

Chương 13: 13


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Em Gái Nhà Rimbaud

Lên lầu, quay lại phòng mình – mà nói vậy cũng không chính xác lắm, chỉ là phòng cô ở tạm thôi.

Riêng căn phòng này đã tốt hơn căn nhà thuê ở Charleville gấp mười lần, phòng ốc bày biện đẹp đẽ, chăn ga gối đệm đều bằng vải dạ, món nào cũng có giá đắt hơn 1 franc một mét, một tấm ga trải giường ít nhất cũng hơn 10 franc. Thời bấy giờ đã có thương hiệu, phương pháp marketing thương hiệu cũng có, thậm chí còn quảng cáo trên báo, thế nên chỉ cần là bộ đồ chăn ga gối đệm có chút tiếng tăm thì đều không dưới 20 franc;

Giường là giường có bốn cột, buông màn, tấm màn màu xanh da trời dịu mắt có hoa văn chìm, nếu không có 50 franc thì sẽ không mua nổi đâu.

Ầy! Nghĩ đến tiền bạc là Vitalie lại đau lòng, bản thân cô chỉ có 1.300 franc… À, tính thêm 100 franc lần trước Arthur đưa cô thì là 1.400 franc. Đối với một cô bé 12 tuổi thì đúng là “khoản tiền lớn”, song tại Paris, tiền thuê một gian phòng ở khách sạn thượng hạng là 12 franc, 1.400 franc chỉ đủ ở khách sạn 3 tháng; chỉ đủ để một sinh viên duy trì mức sinh hoạt thấp nhất trong hai năm, thực sự không thể xem là nhiều.

Cô lại nghĩ đến Arthur, ông anh này tâm tính buông thả, trấn nhỏ Charleville chẳng thể giữ được chân anh, bà Rimbaud hay đại úy Rimbaud khó mà hiểu được anh, đến cô cũng chỉ miễn cưỡng lý giải anh rằng, thiên tài luôn không hòa nhập với thế giới hiện thực. Anh cần tiền, cô không hy vọng vì tiền mà anh bị vây hãm, dù là bị vây bởi mẹ của bọn họ cũng không được. Arthur không thích “giam chân”, và cô cũng vậy.

Hiện tại cô còn nhỏ, đến tháng 6 cô mới tròn 13 tuổi, không thể rời khỏi nhà bây giờ được.

Cần làm gì để có nhiều tiền hơn đây? Trước mắt cô không nghĩ ra được cách gì cả, chỉ có thể đòi tiền nuôi dưỡng về, chí ít tiền nuôi dưỡng cũng là quyền lợi danh ngôn chính thuận.

Trong phòng thắp đèn dầu, đui đèn làm bằng đồng, chụp đèn tròn trịa. Dầu hỏa không có mùi hôi, mà đèn dầu cũng sáng hơn nến nhiều. Lúc bấy giờ công cụ chiếu sáng mới này là vật dụng mới toanh, chỉ có gia đình tân thời mới sử dụng. Bà Rimbaud xót nên không mua đèn dầu.

Cô quan sát ngọn đèn dầu một lúc.

Vẫn còn sớm, mới 7 giờ, còn một lúc nữa mới đi ngủ, phải làm gì giết thời gian đây? Có vẻ như cũng không có việc gì làm. Cô mở chiếc túi vải thô bên cạnh giường ra, bên trong đựng vài bộ quần áo của cô cùng một số đồ dùng du lịch như bàn chải đánh răng, cốc súc miệng, cốc uống nước, túi vải đựng dây buộc tóc và lược – cô luôn mang theo túi tiền bên mình, thậm chí phải để dưới gối khi ngủ – còn có một chiếc túi đựng cuốn tiểu thuyết Therese Raquin của Emile Zola.

–– Có vẻ cuốn sách này thích hợp để đại úy Rimbaud và bà Mandarien đọc hơn, tốt nhất là đọc thêm cả bộ Madeleine Ferat cùng loại.

Vụng trộm yêu đương không phải là tội không thể tha thứ, nếu bị ép buộc hay lừa gạt thì Vitalie còn có thể thông cảm; Nhưng đại úy Rimbaud không xuất phát từ bị ép buộc hay lừa gạt, bà Mandarien cũng biết là bà Rimbaud còn sống, hai người đều xấu như nhau, bà Mandarien cũng không phải vô tội.

Cô đặt cuốn tiểu thuyết trên chiếc ghế đẩu thay đồ ở cuối giường, chuẩn bị đưa nó cho “cha” vào ngày mai.

Thời đại này ít có tủ đứng, đa số vẫn sử dụng tủ kiểu ngăn kéo. Tủ nhiều ngăn được đặt đối diện với ghế đẩu thay đồ ở cuối giường. Mở từng ngăn kéo ra, bên trong trống trơn. Cô đặt quần áo của mình vào, chỉ dùng một ngăn tủ.

Ừm, xem ra ngày mai có thể mời bà Mandarien dẫn cô ra ngoài mua quần áo. Ai mà không thích đồ mới? Nói thế chắc bà Mandarien sẽ không từ chối cô.

Ai khiến cô sống không thoải mái, cô sẽ trả lại người đó gấp đôi.

***

Có người gõ cửa: “Tiểu thư.” Là cô hầu gái nọ.

Vitalie đi tới mở cửa, “Chuyện gì ––” thì bất thình lình bị đẩy mạnh một cái, ngã xuống đất.

Cô bối rối, đầu óc choáng váng.

Cánh cửa nhanh chóng bị đóng lại, Louis dạng chân ngồi lên bụng cô, đầu tiên là tát cô, sau đó dùng hai tay bóp cổ cô, lực mạnh đến nỗi nó như thực sự muốn bóp cổ cô đến chết.

Chẳng mấy chốc cô đã không thở nổi, cũng không thể kêu la. Lòng cô lộn xộn, nghĩ chẳng lẽ mình lại cứ thế chết ở đây? Cô cố gắng gỡ tay nó ra, hai chân vùng vẫy, sợ hãi cực kỳ.

Hai mắt cô dần biến thành màu đen, trước mắt sao bay tứ phía, tay chân cũng dần mất sức.

Có lẽ cũng chỉ diễn ra 1, 2 phút thôi, nhưng trong trí nhớ của Vitalie, sự việc ấy kéo dài đến mức đáng sợ.

***

Cô gái dưới thân đã bất động.

Như bỗng không còn đối tượng để phát tiết, lửa giận của Louis lập tức tắt phụt.

Nó vốn chỉ túm cô lắc lắc, nhưng thấy cô không có phản ứng gì thì bắt đầu hoảng hốt: Nó không muốn giết cô.

“Vitalie? Vitalie? Nè, cô tỉnh lại đi.”

Vitalie không nhúc nhích.

Nó lúng túng, “Vitalie!” Lay mạnh người cô, đưa tai đến gần miệng cô hòng lắng nghe hơi thở.

***

Vitalie cảm thấy có thể mình đã hôn mê bất tỉnh.

Dường như cô trông thấy rất nhiều người, nhưng không nhớ là người quen hay người lạ, chỉ cảm thấy có rất nhiều người đi qua và vẫn nói chuyện bên tai, nhưng nói gì thì không rõ.

Cổ họng rất đau, lại còn nóng rát; đầu óc mù mịt rối bời, có một thoáng cô đã chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

Trước mắt lúc trắng lúc đen, chẳng hay đã bao lâu trôi qua mới nghe được là Louis đang gọi tên cô, âm thanh có phần bối rối.

Cô ho khan mấy hồi.

Louis kích động cố đỡ cô dậy, để cô tựa vào ghế thay đồ, gấp gáp hỏi: “Có cần uống nước không? Cô ––”

Cô mở mắt ra, nhìn thẳng vào nó.

Nó vừa bướng vừa xấu hổ, hoảng loạn nhìn cô nhưng rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào cô.

“Nhìn tôi.” Giọng cô khản đặc, miễn cưỡng thốt ra lời. Không dám nhìn cô là vì nó biết rõ việc mình làm không đúng, nó thấy xấu hổ. Cô sẽ không tha thứ cho nó.

–– Cậu càng chột dạ xấu hổ thì phải càng nhìn tôi, nhìn xem cậu đã làm gì với tôi.

Louis đành xoay chuyển tròng mắt, nhìn vào cô.

“Cậu muốn giết tôi?”

“Tôi, tôi không muốn.” Nó bối rối lắc đầu, “Để tôi đi lấy nước cho cô, cô khàn giọng rồi.”

Nó rót cho cô một ly nước trong bình thủy tinh trên bàn gần đó, dùng chính cốc của cô, quỳ trên sàn, cẩn thận đút cho cô uống vài ngụm nước.

Sau khi uống nước, cổ họng đỡ đau hơn phần nào, song vẫn còn rát. Sức nó rất lớn, quả nhiên là chênh lệch thể lực giữa nam và nữ, dù trông Louis không cao lớn, cường tráng nhưng vẫn rất mạnh.

Cô sờ yết hầu: Có lẽ là đã sưng tấy lên rồi, đến mai chắc sẽ biến thành màu xanh tím.

Louis cúi gằm đầu, vẫn không có can đảm nhìn cô.

“Nhìn tôi.” Cô lại nói. “Cậu… ghét tôi vì đã chỉ trích mẹ cậu, thế còn mẹ tôi? Bà ấy đã kết hôn với đại úy Rimbaud, là vợ của ông ta, còn mẹ cậu… Vì sao phải làm tình nhân cho một người đàn ông như thế? Cậu đã 11 tuổi rồi, cậu nên hiểu rõ một điều, ông ta có thể vứt bỏ mẹ tôi thì sau này cũng sẽ vứt bỏ mẹ cậu.”

Louis cực kỳ nhục nhã, “Mẹ… muốn tôi coi đại úy Rimbaud là cha, nhưng với cô thì tôi không thể.”

“Trước đó anh trai Arthur của tôi từng đến tìm ông ta, nhưng ông ta chỉ đưa 100 franc rồi đuổi Arthur đi. Cậu xem, Arthur là con ruột của ông ta đấy, nhưng ông ta có thương Arthur đâu. Cậu còn không có quan hệ huyết thống với ông ta thì ông ta sẽ thực sự thương cậu?”

Louis cúi đầu không đáp.

“Louis, nói chuyện với tôi, nhìn tôi.” Cô lạnh lùng lên tiếng, “Sau này cậu phải tuyệt đối nhớ kỹ, nói chuyện với ai thì phải nhìn thẳng vào mắt đối phương.”

“Tôi, tôi… xin lỗi, nhất định ban nãy là tôi phát điên rồi. Cô chớ nói cho mẹ với… cha cô biết.” Lúc này nó mới thấy sợ, “Mẹ khóc trong phòng lâu lắm, tôi chưa thấy bà ấy khóc lần nào, lúc nào bà ấy cũng cười… Đại úy Rimbaud có thể khiến bà ấy cười, tôi nghĩ, chắc là bà ấy yêu cha cô. Nhưng…”

Cậu bé 11 tuổi vô cùng rầu rĩ, “Tôi không thích Dijon, tôi muốn về Marseille.”

“Thế thì cậu về Marseille đi. Mẹ con cậu không về được?”

“Về được.” Louis nhìn cô, hít sâu một hơi, “Xin lỗi cô, là tôi sai. Cô, cô đánh tôi đi, hay là, cô cũng đẩy tôi đến cửa tử đi, tôi tuyệt đối không phản kháng.”

“Tôi sẽ không đánh cậu, nhưng cậu phải mãi mãi ghi nhớ, hôm nay, ngày 24 tháng 5 năm 1871, Louis Mandarien xém đã giết chết Vitalie Rimbaud. Đây là cậu nợ tôi, là thân sĩ thì cậu phải nhớ kỹ, cậu nợ tôi nửa cái mạng.”

***

Sáng ngày hôm sau.

Vitalie không nói gì, nhưng vết bầm trên cổ cô làm sao che giấu được: Đã là tháng 5 rồi, đâu thể dùng khăn quàng cổ che đi vết thương.

Đại úy Rimbaud liếc nhìn vết bầm trên cổ cô. Nước da cô rất nhạt, dấu tay tím bầm nổi bật rõ mồn một, là dấu tay trẻ con. Không cần đến đại trinh thám cũng đoán được chuyện này do ai gây ra.

“Louis,” Ông ta sầm mặt, “Tối qua con đã làm gì với Vitalie hả?”

Vẻ mặt Louis vốn đã xanh xao, giờ lại còn tái nhợt hơn, “Con đánh chị ấy.”

“Vitalie?”

Vitalie gật đầu.

Bà Mandarien không xuống lầu, trong phòng ăn chỉ có ba người bọn họ.

“Về phòng đi, không có ta cho phép thì không được xuống lầu.”

Louis đứng dậy, lạnh lùng nhìn lướt qua đại úy Rimbaud, “Vâng, thưa ngài.”

***

“Có đau không?” Đại úy Rimbaud bình tĩnh hỏi.

“Giờ thì không đau nữa.”

“Muốn Louis xin lỗi con không?”

Vitalie nhìn ông với vẻ lạ lùng: “Vậy sao lúc nãy cha không để nó xin lỗi con.”

Đại úy Rimbaud không nói gì, một lúc sau mới nói: “Louis bị chiều hư rồi.”

Cô cúi đầu, “Cha, cha thương Louis hơn thương con sao?”

“Louis… là một đứa trẻ tốt, chỉ là bị chiều hư mà thôi.”

“Nhưng cha, con mới là con gái của cha.” Cô ngẩng đầu lên, vành mắt ươn ướt, “Mẹ chưa bao giờ đánh con, Arthur và Frederic cũng chưa từng đánh con, Louis… Louis là đứa trẻ xấu, con không thích nó.”

“Hôm nay để cô Mandarien dẫn con đi mua váy mới nhé, được không? Con có thích váy mới không?” Ông ta vội chuyển đề tài.

“Thích.” Cô thầm thở dài, “Con muốn 3 bộ, à không, 5 bộ váy mới, cả giày da và tất mới nữa.”

“Được, mua 5 bộ váy mới.” Ông nói, xem chừng có vẻ nhẹ nhõm: “Để bảo cô Mandarien dẫn con đi.”

__

*Chú thích thêm của tác giả: 

Truyện Therese Raquin (bản dịch tiếng Việt là Thiếu Phụ Đam Mê) kể về một người phụ nữ trẻ tên Therese Raquin. Cô không thỏa mãn với cuộc hôn nhân của mình, cô đã ngoại tình với Laurent, người bạn thời thơ ấu của Camille – chồng của cô. Để hợp pháp hóa việc ngoại tình, Therese và Laurent đã sát hại Camille. Sau đó đôi tình nhân ngoại tình này đã chính thức kết hôn, nhưng hình ảnh người đã khuất luôn đeo bám họ, dày vò thần kinh của bọn họ. Hối hận và bất an đã khiến họ thường xuyên cãi vã thành thù, cuối cùng uống rượu độc để tự sát.

Cũng như Therese Raquin, Madeleine Ferat (đồng tác giả, hiện chưa có bản dịch tiếng Việt) cũng phản ánh những vết nhơ đạo đức và những biến thái tâm lý gây ra bởi những sai lầm trong mối quan hệ tay ba giữa nam và nữ.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top