Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đèn Lồng Hoa Lệ
Nghe U Tịch nói câu nói, mấy đồng chí cảnh sát đều dạt ra ngoài mà nôn mửa. Đội trưởng Lâm đứng một bên lấy tai bịt chặt mũi, nhăn nhó nói: “Tiếp theo phải làm sao?”U Tịch không trả lời, cô yên lặng nhìn cái xác nát bươm phía dưới. Đồng hồ Sinh Tử tuyệt đối không có sai sót, xác chết này cũng vô cùng kì lạ… Vừa suy nghĩ tới điều gì đó, U Tịch đã chồm người nhảy xuống cái hố xác. Đội trưởng Lâm với tay kéo không thành, đành bất lực nhìn xuống.Thiên Chí và thầy Đỗ thấy U Tịch nhảy xuống cũng không khỏi hiếu kì, vì đội trưởng Lâm ngưỡng mộ Thiên Chí nên đã đặc cách để hai người vào xem.U Tịch nhảy xuống hố, việc đầu tiên cô làm là lấy tay sờ vào cái xác. Không biết nó đã phân hủy hay chưa, mùi vị thế nào, vì cô không thể ngửi thấy. Thấy U Tịch lấy ngón tay chỉ chỉ vào mớ bầy nhầy da nhịt của cái xác, đội trưởng Lâm bên trên bụm miệng chực nôn mửa.U Tịch nghe anh ta bao tử cứ vang lên từng đợt, cô ngước mặt lên, trừng mắt nói: “Đội trưởng Lâm, anh đừng có nôn lên đầu tôi nhé. Cẩn thận tôi cột ruột anh lại đấy.”Đội trưởng Lâm lùi ra ngoài, nhất quyết nôn luôn.Sau khi đã được chút yên tĩnh, U Tịch bắt đầu nhắm mắt lại. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng lúc cái xác bị giết.Mười năm trước, nơi này vẫn còn hoang sơ, một bóng người váy trắng đi một mình trong rừng. Sau đó xuất hiện một người đàn ông, bọn họ cười nói với nhau rất thân mật. Đêm xuống, họ cắm trại, đốt lửa trại. Cảnh vật sau đó, trăng ở trên trời khuyết mất một mảnh, sương bên dưới rơi trắng xoá. Cô gái nọ bị một đám đàn ông thay nhau cưỡng hiếp, người đàn ông kia không thấy đâu nữa.Những cảnh đó làm cho U Tịch khó chịu nhăn mặt. Sau đó lại xuất hiện cảnh khác. Cô gái kia bị bọn chúng đập vào đầu bằng một cái xẻng đào đất. Cô gái chết rồi, bọn họ lại dùng cưa để cưa xác cô thành từng khúc nhỏ. Cả khuôn mặt đều bị con dao gọt trái cây đâm nát, cả những chỗ khác cũng vậy.Bọn người kia đang phanh thây một con người mà giống như một con vật vậy, không hề có chút sợ hãi nào.Sau khi phanh thây cái xác xong, bọn họ rời khỏi, tất cả có bảy người, tầm hai mươi mấy tuổi. Như một đám dã thú giữa rừng sâu, ghê tởm!Một lát sau, người đàn ông kia quay lại, anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh cái xác đã vụn vặt. Nét mặt anh ta nghiên nghiên, sống mũi cao và thẳng tấp, xương gò má hơi gầy và lông mi cong vút… Quen quá, người đàn ông này cô đã gặp ở đâu rồi.Trong ánh trăng và sương lờ mờ, người đàn ông kia đang thu gom cái xác lại và bế đi. Đến địa điểm của đường ray, khi đó vẫn còn hoang sơ chưa khai phá, anh ta để cái xác xuống, sau đó cầm xẻng đào một cái lỗ. Dáng vẻ anh ta đào lỗ chôn xác rất thong dong, như đang thư thả chăm sóc cây cảnh.U Tịch mở mắt, cô ngẩng đầu nhìn lên, Thiên Chí đang chồm người nhìn xuống. Sống mũi thẳng tấp, lông mi cong vút kia…người đàn ông trong cảnh đó là Lê Thiên Chí.U Tịch được mấy đồng chí cảnh sát kéo lên, cô đứng đối diện chăm chăm nhìn Thiên Chí. Người đàn ông này tuy rằng giống với người trong cảnh như tạc, nhưng đôi mắt rất ấm áp, không giống như đôi mắt lạnh hơn cả sương đêm trong cảnh kia. Nhưng, cô còn biết một người nữa giống như thế, người có đôi mắt lạnh lẽo tàn nhẫn như thế. Chính là vị đại điện chủ của Địa phủ, diêm vương Địa Chí.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.