Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cuồng Huyết Thiên Ma
Tử Phong nhờ thiết bị định vị, tìm được vị trí của thương đoàn cùng đám người Ôn Vân Sơn, lúc này đang tạm thời nghỉ ngơi ở gần một con suối nhỏ. Ôn Vân Sơn nghe thấy tiếng động lạ, liền vô cùng cảnh giác mà đứng dậy quan sát, nhưng sau khi thấy người tới là Tử Phong thì thở phào, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười, ngay sau đó nụ cười của hắn liền cứng ngắc ở trên môi. Chỉ thấy Tử Phong mặc dù vận y phục màu đen, nhưng không thể che dấu được sự thật là cả người hắn đang đẫm máu, thậm chí còn có cả vệt máu bắn lên chiếc mặt nạ của hắn, lúc này đang lôi theo một cái xác hổ khổng lồ đằng sau lưng.Vốn dĩ Tử Phong có thể bỏ xác của Hắc Vân Hổ vào trong không gian giới chỉ, thuận thiện di chuyển, đến nơi thì lôi từ trong không gian giới chỉ ra là được. Trên thực tế thì đúng là hắn làm như thế thật, nhưng khi đến gần chỗ mọi người thì liền đổi ý. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, hắn hiểu rất rõ đạo lí này, không gian giới chỉ là một thứ vô cùng quý giá, nếu hắn về tới nơi rồi đem xác của Hắc Vân Hổ vứt ra, khác gì nói với tất cả mọi người rằng lão tử có không gian giới chỉ này, tới mà cướp.Mặc dù thực lực của cái dong binh đoàn này chẳng đáng để hắn chú ý, kể cả Vương lão có tu vi Tướng cấp cũng vậy, đánh không lại chẳng lẽ hắn không chạy được, làm một hơi 20 lần Thuấn bộ rồi sau đó khởi động kĩ năng Ngụy trang, truy đuổi cái rắm á. Nói thì nói thế, có trời mới biết được mấy người này ra sao, hắn không muốn một ngày nào đó tỉnh dậy thấy toàn bộ Hắc Thạch trấn biết Quỷ Ảnh Tu La hắn có không gian giới chỉ, vậy thì phiền phức muốn chết.Tử Phong tạm thời chưa có ý định rời khỏi nơi này, trừ khi là việc có lợi cho hắn, bằng không thì hắn không muốn gây chuyện thị phi vô ích, đương nhiên vụ cừu oán với Huyết Lang dong binh đoàn là chuyện khác a, ai bảo vận mệnh đưa chúng và Tử Phong lại “gần nhau” cơ chứ. Cuối cùng thì Tử Phong quyết định kéo lê cái xác Hắc Vân Hổ về, dù gì cũng đã gần tới nơi, cũng không phiền toái là bao, hơn nữa lại có thể che dấu được việc hắn sở hữu không gian giới chỉ, tại sao lại không làm chứ.Mọi người sau khi nhìn thấy xác của Hắc Vân Hổ thì phản ứng cũng giống như Ôn Vân Sơn, tất cả đều chết lặng mà nhìn chằm chằm vào nó. Mặc Thủy có vẻ như là người rất hay tìm hiểu về yêu thú, điều đó đã được thể hiện qua việc hắn chỉ cần liếc một cái là đoán ra được lai lịch của tiểu hồ ly, lúc này là người đầu tiên tỉnh lại, vô cùng hưng phấn kêu lên:“Trời ơi, là Hắc Vân Hổ đó, không thể tin được!” nói đoạn liền vọt tới bên cái xác, đưa tay ra vuốt vuốt lớp lông trên cái xác, một bộ dáng xuýt xoa tầm trồ. Tử Phong nhìn mà có chút câm nín, lông của Hắc Vân Hổ vô cùng cứng rắn, căn bản không hề có chút mềm mại nào, chạm vào giống như dây thép vậy, ngươi sờ cái rắm á, lại còn xuýt xoa nữa.Tiểu hồ ly đang ở trong lòng Vương Bảo Nhỉ nhìn thấy Tử Phong liền ngay lập tức nhảy xuống, hai ba bước đã lại nhào vào ngực hắn. Ôm lấy tiểu hồ ly, Tử Phong cũng cảm thấy buồn cười, rốt cuộc đây có phải yêu thú không vậy, giống như Hắc Vân Hổ kia, nhìn thấy người là tấn công, đằng này tiểu hồ ly này chỉ chực chờ chui vào lòng hắn làm nũng, ngươi là mèo hay là cáo vậy.“Này là ngươi làm đó ư?” Vương Bảo Nhi hỏi, tay chỉ vào xác Hắc Vân Hổ.“Không phải ta chẳng lẽ là cái tên kia làm?” Tử Phong ngay lập tức hỏi ngược lại, tay cũng chỉ về phía đó, mỗi tội hướng hắn chỉ vào là tên Mặc Thủy lúc này vẫn đang “nghiên cứu” cái xác.Vương Bảo Nhi bị hỏi vặn lại, trong lòng bất mãn khẽ hừ một tiếng quay mặt đi, một bộ dáng không quan tâm. Đương nhiên, Tử Phong mặc kệ, giận dỗi cũng được, cũng tốt, càng đỡ quấy rầy hắn. Ôn Vân Sơn lúc này cũng đã hồi thần, hết nhìn Hắc Vân Hổ lại nhìn Tử Phong, một bộ dạng trầm tư, loại yêu thú này hắn mặc dù chưa nhìn tận mắt, nhưng tên thì cũng đã nghe nói qua, thực lực tam giai cao cấp, là bá chủ một vùng rừng núi khá là rộng trong Lam Linh sơn mạch, bản thân hắn là một Sư cấp thất phẩm gặp phải loại yêu thú thế này thì chỉ có chạy trối chết, còn đánh chết nó thì nằm mơ đi, ít nhất phải là Tướng cấp hoặc là có một đội ngũ chục tên Sư cấp vây công thì mới có thể hạ sát đầu Hắc Vân Hổ này.Ngày đó Ôn Vân Sơn hắn nghe được câu chuyện kể về Tử Phong, hắn mặc dù nửa tin nửa ngờ, nhưng có thể khẳng định là thực lực của Tử Phong rất mạnh, cơ mà hắn không nghĩ rằng tên Tử Phong này có thể mạnh hơn mình là bao nhiêu, dù gì thì Sư cấp thất phẩm ở trong Hắc Thạch trấn cũng được coi là có tên có tuổi. Thế nhưng mà nhìn vào cái xác của Hắc Vân Hổ, hắn có thể chắc chắn rằng cái tên Quỷ Ảnh Tu La này so với hắn thì mạnh hơn rất nhiều, thậm chí có thể dễ dàng miểu sát hắn, không nhìn thấy tên đó chém đầu một con yêu thú mạnh tương đương với mười người như mình à.Ôn Vân Sơn bây giờ cũng không chắc rằng việc mình mời Tử Phong tham gia nhiệm vụ này có đúng đắn hay không nữa, theo tin đồn thì cái tên này vô cùng hiếu sát, và thường giết người mà không có lí do, để một nhân tố bất ổn như vậy ở trong đội ngũ có vẻ không phải là một ý hay. Nhưng mà đã lỡ đâm lao phải theo lao, hắn cũng chỉ cầu mong cái tên thần bí này sẽ xử sự bình thường, hắn cũng không dám đuổi tên này ra khỏi đội, có trời mới biết tên điên này có quay lại làm thịt mọi người không, đến lúc đó thì có mà chạy đằng trời.Vương lão lúc này cũng bước tới, một bộ dáng già dặn, vuốt vuốt chòm râu nhìn cái xác Hắc Vân Hổ nói: “Chậc chậc, sống tới từng này năm rồi, đây mới là lần đầu tiên lão hủ nhìn thấy nó, đúng là uy vũ thật.”Tử Phong cũng mặc kệ mọi người nhìn mình với con mắt thán phục cùng kính nể, người hắn lúc này dính đầy máu tươi, khá là khó chịu, hắn tự nhủ lần sau lúc giết người sẽ nhẹ tay hơn một chút, tránh máu me văng lung tung như mọi lần, cơ mà hắn giống như là có hai nhân cách vậy, lúc bình thường thì có hơi ít nói nhưng suy nghĩ vô cùng tỉnh táo và lí trí, nhưng cứ lúc nào hắn động thủ là lại bắt đầu có chút cuồng loạn, thậm chí là liều mạng.Lắc lắc đầu, gạt bỏ mấy suy nghĩ vẩn vơ, Tử Phong bước tới con suối nhỏ mà mọi người đang dừng chân gần đó, ý định tẩy rửa cơ thể một chút, trong không gian giới chỉ của hắn có tới cả chục bộ y phục như thế này, cũng không sợ không có đồ để thay. Lúc Tử Phong đi ngang qua Vương lão, lỗ mũi của lão hơi giật giật một chút, ánh mắt lóe lên tinh quang nhìn chằm chằm vào mắt Tử Phong xuyên qua lỗ trên chiếc mặt nạ. Một luồng sát khí kinh thiên ập vào mặt lão khiến lão không tự chủ được mà lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn Tử Phong có chút kinh hãi, xen lẫn vẻ hiếu kì nồng đậm.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.