Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế
Long Đằng Tỉnh ngồi dựa vào ghế ở trước cửa nhà mình,nhìn ngắm cảnh sắc núi sông ở phía xa xa.Cảm nhận cơn gió nhẹ thổi tới,ngửi thấy thoang thoảng trong trong gió mùi thơm ngát thanh tao,tâm tình thoải mái hơn không ít.Tới nơi này đã hơn nửa tháng,qua lời kể của những người xung quanh mà cũng ít nhiều hiểu hơn về thế giới này.Một thế giới chỉ có nam nhân,không có nữ nhân.Chưa từng ai nhắc tới tên của vùng đất này,chỉ biết thôn mình đang ở tên là thôn Đạo Hương.Dường như ở thế giới này không mười thì năm nơi đều có cái tên này.Giống như tên gọi của nó,trong thôn đương nhiên nổi danh nhất là thóc.(Đạo Hương: 稻香 trong đó: Đạo:稻:hạt thóc; Hương:香:mùi hương,hương vị).Long Đẳng Tỉnh không biết gạo ở những thôn khác có giống ở thôn Đạo Hương hay không.Thóc ở đây có thể sinh ra hạt gạo có màu xanh lục,đặc biệt là lại có mùi lá trà,nghe nói có thể bổ xung ma lực,nhưng sản lượng vô cùng thấp.Hơn nữa không phải người nào cũng có thể gieo trồng,trừ phi ma thú của người đó thuộc hệ thuỷ.Long Đằng Tỉnh suy đoán nguyên nhân trong đó đại khái có liên quan đến năng lực của ma thú đi.Khả năng do năng lực của ma thú hệ thuỷ có ma pháp đặc tính,có thể chuyển ma lực vào nước sau đó được rễ hấp thụ rồi đưa vào hạt thóc,cho nên hạt thóc khi trưởng thành mới có thể chứa ma lực.Loại gạo này được những văn nhân giàu có rất yêu thích,cho nên thôn Đạo Hương cũng ngày một giàu lên.Đương nhiên Long Đằng Tỉnh cũng tin việc này có liên quan tới đất đai của thôn Đạo Hương,nếu không thì tại sao chỉ có rất ít nơi có thể trồng được loại gạo này.Biết được chuyện này là do có lần Viên Nhi nghe được một thương nhân nói như vậy.Thế giới này bất luận là văn hoá hay tập tục đều y như Trung Quốc cổ đại,nhưng lại có một số mặt giống với tiểu thuyết về thời đại ma pháp.Nam nhân ở đây được chia thành: văn nhân (文人) và võ nhân (武人).Văn nhân chính là những người nam nhân có thể sinh ra đời sau.Thân thể thường rất mảnh mai,nhưng tính cách lại không nhu nhu nhược nhược như nữ nhân giống miêu tả của tiểu thuyết.Ngay cả Viên Nhi - người khi mới gặp đã khóc lóc thảm thương cũng có một mặt rất kiên cường.Ngược lại võ nhân là những người đảm nhiệm nghĩa vụ của một người nam nhân,nhận trách nghiệm bảo vệ và kiếm kế sinh nhai cho gia đình.Văn nhân và võ nhân cũng rất dễ phân biệt.Khi vừa mới sinh ra,nếu là võ nhân thì linh vực sẽ đồng thời sinh ra một quả trứng linh thú liên kết với tinh thần của võnhân và ở bên cạnh đứa bé.Lúc mười tuổi,trứng linh thú sẽ nở đồng tâm pháp đấu khí cũng sẽ truyền thẳng vào trong đầu võ nhân.Đương nhiên sức mạnh của tâm pháp phụ thuộc vào giống loài linh thú trong trứng.So với võ nhân,văn nhân không phải là không có một chút lực chiến nào.Lúc văn nhân được mười tuổi,dưới sự trợ giúp của trưởng thôn sẽ đi lên núi ở thôn Đạo Hương để thu phục lấy một ma thú cấp thấp làm sức chiến đấu.Cũng không phải không muốn thu phục ma thú cao cấp nhưng một là thôn Đạo Hương là một thôn nhỏ,không có sức chiến đấu cường đại.Hai là giá trị tinh thần lực của ma thú cao cấp quá cao,một tiểu văn nhân mười tuổi căn bản không thể thu phục được.Cho nên bình thường văn nhân chỉ có thể thu phục ma thú cấp một,cấp hai.Theo như Long Đằng Tỉnh nghe được thì ma thú cũng có thể thăng cấp được.Một khi được thu phục thì tinh thần sẽ liên kết cùng với chủ nhân.Nếu tinh thần lực của chủ nhân càng mạnh thì ma thú tự nhiên cũng sẽ được thăng cấp.Ma thú có cấp cao nhất thuộc về một trưởng lão văn nhân trong thôn,cũng là vị trưởng lão văn nhân duy nhất của thôn.Thỏ tuyết của ông đã tiến hoá tới cấp năm,có thể phóng ra một vài đại hình ma pháp.Có điều vẫn chưa thể đóng băng ngàn dặm được,mặc dù Long Đằng Tỉnh cảm thấy đóng băng ngàn dặm là không thể nhưng vào mùa hè có lẽ vẫn có thể làm chút đồ uống lạnh.Tương tự,linh thú cũng có thể thăng cấp cùng chủ nhân của chúng.Cấp bậc cao nhất của võ nhân ở thôn Đạo Hương hình như là cấp bốn.Tuy rằng cấp bậc nghe có vẻ thấp,nhưng thấy người trong thôn mỗi khi nhắc đến hắn đều mang vẻ mặt sùng bái,Long Đằng Tỉnh cũng cảm nhận được sự hiện hữu mạnh mẽ đó.Nghe nói lão công của cậu là người có khả năng cao nhất sẽ thăng được lên cấp bốn trong năm nay,tiếc là đã chết rồi.Long Đằng Tỉnh đã xem qua ma thú của Viên Nhân,một con mèo nhỏ rất đáng yêu.Hình như có chút ma pháp hệ thuỷ,có thể giúp đỡ việc đồng áng của hắn rất tốt.Nhưng Long Đằng Tỉnh phát hiện nó chỉ xuất hiện lúc mình làm cá sốt chua ngọt(1),những lúc khác chưa từng thấy nó hiện ra trước mặt mình.Đong đưa ghế dựa,Long Đằng Tỉnh có hơi buồn ngủ.Đột nhiên cảm giác buồn nôn ùa lên tới yết hầu.Kìm nến cảm giác muốn phun ra,Long Đằng Tỉnh lấy một viên ô mai trong túi treo trên tay vịn ném vào miệng.Vị chua chua ngọt ngọt trong miệng làm giảm cảm giác buồn nôn đi một chút.Liên tiếp ăn thêm mấy viên nữa thì cảm giác kia mới bị đè xuống.Thở dài một tiếng.Nếu nói tới cái không ổn ở thế giới này,thì chính là cục thịt trong bụng này đây.Ở trong tâm khảm của cậu,việc nữ nhân sinh đẻ chính là đạo lý hiển nhiên,nam nhân mang thai là cái chuyện quái gì chứ.Thấy người khác mang thai còn có thể nói là kinh ngạc,tới phiên mình thì tư vị đúng là không dễ chịu.Chưa nói tới cục thịt trong bụng khiến cổ họng khó chịu như hóc xương,chỉ cần thỉnh thoảng có cảm giác buồn nôn đã cực kì khó chịu rồi.Hơn nữa bụng có cảm giác chướng.Đôi khi không biết là do nghẹn tiểu hay là do cục thịt trong bụng.Quan trọng nhất là cái vị đại phu có tiếng kia cứ hai,ba ngày lại đến.Dù cậu có là người lớn đi chăng nữa thì vẫn sợ phải liên tục uống thuốc đông y đó!Nghĩ tới đây,đầu của Long Đằng Tỉnh lại co rút đau đớn,Xem canh giờ hiện tại hình như lại đến lúc phải uống thuốc rồi.Quả nhiên,từ xa truyền tới tiếng bước chân vội vã nhưng vững vàng của Viên Nhi.Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng chỉ có thể là hắn thôi.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.