Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Cô Bạn Gái Nhỏ
Ngải Tiếu bị Dịch Nhàn làm cho buồn cười, cùng cô ấy nói vài câu rồi thay giày rời khỏi. Nhạn Đường vốn muốn đi cùng em ấy, nhưng nghĩ đến Dịch Nhàn khi vào cửa thì mặt mày ủ rũ, cô chỉ còn cách ở lại hỏi xảy ra chuyện gì.Dịch Nhàn lấy một lon coca từ tủ lạnh ra, "tách" một tiếng mở nắp lon, sau đó ngồi lên sopha nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì, nhưng mà..... hình như do không có chuyện gì, em mới thấy kỳ lạ."Nhạn Đường suy ngẫm một hồi mới hiểu ra ý em ấy muốn nói, mỉm cười hỏi: "Đội trưởng của em gần đây không có đối xử đặc biệt với em nữa hả?""Cũng không phải là đối xử đặc biệt gì, thì là...... ây da, nói sao nhỉ." Dịch Nhàn uống một ngụm coca, nhíu mày lại, "Thái độ của cậu ấy đối với em trở về trạng thái lúc đầu rồi, cái trạng thái trước khi cậu ấy lên cơn đó.""Cái gì gọi là trạng thái lúc trước"Dịch Nhàn suy nghĩ, rồi nói: "Tập luyện thì bình thường, lâu lâu cũng có nói chuyện cười. Nhưng cậu ấy không cùng em chạy bộ buổi sáng nữa, ăn cơm cũng không có đụng mặt, giống như bọn em ngoài bóng rổ ra thì chẳng còn gì ràng buộc nữa."Từ mấy câu này, Nhạn Đường dường như đoán ra được gì, lại hỏi: "Lúc trước em bị quấy rầy không phải cảm thấy phiền hả, bây giờ lại cảm thấy lúc trước mới là tốt?""Không phải là tốt hay không tốt, chỉ là tất cả quá đột ngột thôi." Dịch Nhàn tự nhiên thấy ấm ức, "Cậu ấy muốn kết bạn thì kết bạn, không muốn kết bạn thì bỏ mặc em, người gì vậy trời! Nếu như lúc trước không cùng em ăn cơm chạy bộ thì còn đỡ, cậu ấy đột nhiên lên cơn chạy bộ được vài hôm, làm em cả ngày đều nơm nớp lo sợ, bây giờ phủi tay ra đi đến một lời giải thích cũng không có, quá đáng quá mà."Nói xong thì cô uống một ngụm coca, tức giận nói: "Chị nói cậu ấy có phải quá đáng không, không nói không rằng tiếp cận, không nói không rằng rời khỏi, coi em là gì hả!""Uhm, đúng là có hơi quá đáng, nhưng mà lúc trước chị có khuyên em đi an ủi cô ấy, em có đi không?" Nhạn Đường hỏi."Ây da, chị nhắc đến chuyện này là em thấy tức giận à." Dịch Nhàn đặt mạnh lon coca xuống, nước ngọt trào ra ngoài, "Em có lòng tốt hỏi cậu ấy có phải tới tháng nên tâm trạng không tốt không, không ngờ cậu ấy lại làm mặt khinh thường nói "Tớ chưa thấy ai chậm hiểu như cậu vậy". Con thần kinh, cậu ấy tới tháng với chuyện em chậm hiểu liên quan gì nhau hả!"1Nhạn Đường: "......"Ông trời phù hộ, làm ơn đừng để Ngải Tiếu cũng chậm hiểu giống con bé ngốc nghếch này.1Dịch Nhàn không phát giác ra sự im lặng của Nhạn Đường có chút khinh bỉ, tiếp tục nói: "Em cũng cố ý vòng vo hỏi sao cậu ấy không đến chạy bộ nữa, chị đoán coi cậu ấy nói gì? Nói không có thời gian! Wa chị coi đó, lúc trước không phải còn hùng hồn nói chạy bộ với em nữa hả?! Em cảm thấy cậu ấy cố ý chơi em thì có."Nhạn Đường thở dài: "Em không có nghĩ qua là cậu ấy có lẽ đang (theo) đuổi em không?"Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.