Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chồng! Anh Là Ai?
Minh nghe xong đoạn băng ghi âm, tay nắm thành quyền, mặt chuyển đỏ rồi sang trắng. Minh ngửa cổ, nhắm mắt, có kiềm lại cơn giận đang bốc hỏa. Còn Nghi, cứ lắc đầu liên tục, mắt đã ngấn nước, miệng cứ liên tục lẩm bẩm " không thể nào, ba không phải người như vậy, không thể nào..." tự lẩm bẩm một lúc, Nghi gục mặt vào hai lòng bàn tay mình khóc nức nở. - Mẹ Phi Yến quá tốt, sao ba lại nhẫn tâm hại mẹ? Còn Gia Khiêm có tội gì? Ba đành tâm giết anh ấy? Không phải, là tại con. Lúc đó ba cần tiền để phẫu thuật gan cho con, đúng rồi. Là tại con, con đẩy ba vào vũng bùn không lối thoát, tại con. - Nghi tự nói, tự vỗ vào ngực mình, nước mắt thi nhau rơi xuống. Chợt nhớ Gia Khiêm vẫn đang tịnh dưỡng trong bệnh viện FV, không nói không rằng, Nghi đứng phắt dậy, chạy như bay vào sảnh hành lang, qua khu điều dưỡng. Minh đang đứng nhìn mông lung rít thuốc để tịnh tâm, thấy Nghi chạy, cũng vội dụi thuốc chạy theo.Đứng bên ngoài, nhìn Khiêm đang ngủ qua ô kính cửa sổ, Nghi cứ ngây ngốc đứng đó, không biết cô đang nghĩ gì. Từ hốc mắt đã khô tiếp tục chảy ra giọt lệ mặn đắng, Nghi nhoẻn miệng cười chua xót:- Mẹ anh thánh thiện quá, anh còn là ân nhân của em, vậy mà ba em lại....em làm sao xứng làm con dâu Trần Gia, làm cách nào đối diện với anh. Trước đây không xứng, giờ càng không xứng. Nếu anh biết, ba em đã từng hại mẹ anh và giết anh, anh có tha thứ cho ông ấy không? Em làm gì, làm gì để bù đắp tội lỗi trong quá khứ?Nghi ngồi thụp xuống, tựa vào tường dưới khung cửa sổ, mắt đọng nước nhưng vô hồn. Minh bước lại, choàng áo khoác lên vai Nghi, trong tình thế này, Minh cũng đang rối lắm, anh chưa biết xử lý " kẻ thù" mà anh đang tìm kiếm thế nào. Chợt Nghi chụp lấy cánh tay Minh, tựa đầu vào. Từng giọt lệ cứ thay phiên nhau tuôn ra, nhưng Nghi không nói gì nữa, chỉ biết cắn chặt môi gặm nhấm nổi đau, khóc rưng rức. Minh ngồi xổm ôm Nghi, trong đôi mắt sắc lạnh hằn lên tia đau đớn. Minh lại nhắm mắt, định thần. Người con gái này vô tội, anh phải làm gì để giảm nổi đau cho em? Vì anh không thể tha thứ cho kẻ đã hủy hoại trong sạch của mẹ anh, giết anh hai và gián tiếp giết anh được.- Minh! Hãy đưa em đi, em sẽ theo anh đi bất cứ đâu.- Tại sao?- Em mệt mỏi quá. Em chỉ muốn đi đâu đó thật xa...với người em thương.Nghi ngước đôi mắt long lanh nhìn Minh, tha thiết như lần ở Ma Rừng, nhưng lần này không đậm Lửa Tình, mà mờ dại vô hồn.- Được!Hai người lên chiếc Maybach, chạy thẳng ra cao tốc đi Phước Hải. Ra đến Phước Hải chỉ hơn ba giờ sáng, trời vẫn tối đen, nhưng trăng hôm nay sáng lắm, đủ soi rọi cả một vùng rộng lớn. Nghi xuống xe, ngồi ngây ngốc trước biển, mặc cho sương đêm ướt lạnh đôi vai. Chợt điện thoại reo:- Alo!- Con gái à! Ba đây.- Ba! Ba tỉnh rồi sao? Ba nói chuyện được sao ba?- Ừ! Ba! Ba xin lỗi con.Ông Tân nói được tới đó, rồi nghẹn lại. Ông không thể thay đổi được quá khứ, ông tự dằn vặt mình rất nhiều, nhưng sự thật là sự thật, mỉm cười trên nổi đau của người khác sẽ không tìm thấy hạnh phúc cho bản thân. Phải, ông đang thấm câu nói đó, thấm vào tận tim.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.